Tô Lam bị bóp cổ đã không thở được nữa, cuối cùng cô cũng thôi giãy giụa. Cô biết có làm gì cũng phí công, nên chỉ có thể khóc thầm, cắn chặt răng kiên trì, trong lòng cũng dần trào dâng niềm oán hận đối với Quan Triều Viễn.
(D)
Dù Quan Triều Viễn có hành hạ Tô Lam thế nào thì Tô Lam vẫn chẳng chịu khuất phục, cô chỉ cắn nát môi mình chứ không hé răng nói nửa lời.
Chiếc xe chạy bon bon với tốc độ rất nhanh, đêm càng lúc càng đen, trong buồng xe tối tăm chỉ nghe tiếng thở dốc của người đàn ông...
Hơn một tiếng sau, chiếc xe hơi màu đen đã đỗ sát ven đường, bóng một người đàn ông khôi ngô đứng dưới một cây đại thụ ở cách chiếc xe khoảng vài mét.
Tay anh kẹp một điếu thuốc, khói thuốc chầm chậm bay lên dưới ánh sao sáng, đôi mắt đen màu mực nhìn chằm chằm vào cửa xe, chân mày nhíu chặt, biểu cảm trên mặt phức tạp, vẻ như buồn bã, lại như hối tiếc, có lúc lại là cáu kỉnh.
Không lâu sau, cửa xe mở ra, một cô gái mặc quần áo đàn ông chạy xuống từ bên trong. Cô liếc nhìn người đàn ông đứng dưới tàng cây đầy uất hận, rồi vội vàng cầm túi của mình chạy đi.
Tô Lam vừa chạy vừa khóc, vừa rồi quần áo của cô đã bị hỏng hết cả, chỉ đành mặc bộ đồ đàn ông mua cho Quan Khởi Kỳ để chạy đi.
Quan Triều Viễn nhìn bóng lưng tan biến vào màn đêm của Tô Lam, lại nhìn điếu thuốc sắp cháy hết, tàn thuốc đỏ làm bỏng cả ngón tay nhưng anh vẫn chẳng hề hay biết.
Một giây sau, Lâm Minh đã lặng lẽ bước ra sau lưng anh.
"Tổng giám đốc Quan, như vậy có thực sự tốt không? Anh không nói sự thật cho cô Tô, anh đau khổ mà cô ấy cũng sẽ đau khổ." Lâm Minh nhíu mày khuyên nhủ.
Quan Triều Viễn nhìn về hướng Tô Lam đi khỏi, cố chấp nói: "Kiểu đau khổ này cô ấy nhịn một chút sẽ qua thôi, còn đau khổ đến mức chẳng thiết sống cứ để mình tôi chịu đựng là được, tôi không muốn cô ấy phải chịu đựng nữa."
"Nhưng..." Lâm Minh vẫn muốn khuyên thêm.
Song Quan Triều Viễn lại cắt ngang lời anh ta: "Đừng nói nữa, tôi đã quyết rồi, về Giang Châu thôi!"
Nói rồi anh quay người mở cửa bước lên xe.
Lâm Minh thở dài, sau đó cũng lên xe khởi động máy, ngay sau đó chiếc ô tô đã biến mất chẳng thấy đâu nữa...
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!