Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi - Tô Lam - Quan Triều Viễn - Bản chuẩn

Bàn tay anh đè lên kính, ngón tay dùng lực đến mức trắng bệch, ánh mắt u buồn, tinh thần sa sút, tựa như mây đen vây kín. Lâm Minh yên lặng rất lâu, rồi mới gật đầu: "Anh nói cũng phải, nếu mẹ biết được con mình không chết yếu thì thực sự là chuyện đáng để vui hơn bất cứ thứ gì, nhưng rồi người mẹ ấy lại biết con mình mắc phải bệnh nan y, nỗi đau đớn, bứt rứt ấy thực sự có thể ép người ta phát điên. Nếu đã là vậy, chẳng thà đừng để cô ấy biết con mình vẫn còn sống, vậy thì cô ấy cũng chẳng phải buồn bã thêm lần nữa." 

Quan Triều Viễn cau mày, lẩm bẩm: "Lâm Minh, cậu nói xem, có phải khi ấy tôi đã sai rồi hay không?" 

"Chuyện gì?" Lâm Minh hỏi. 

"Lúc ấy tôi đã gạt Tô Lam, nói đứa bé đã chết yểu."

Quan Triều Viễn nói. Thấy Quan Triều Viễn tự trách như vậy, Lâm Minh bèn khuyên nhủ anh vài lời: "Tổng giám đốc Quan, chuyện này cũng không thể chỉ trách mỗi anh được, khi ấy cô Tô tưởng rằng anh nối lại tình xưa với cô Phương, kiên quyết đòi ly hôn với anh, anh cũng chỉ là không muốn cô ấy tranh giành quyền nuôi dưỡng Minh An với anh thôi. Mà với điều kiện của cô Tô, Minh An mà sống cùng cô ấy chắc chắn sẽ chẳng tốt được như sống với anh. Vả lại, khi ấy anh cũng chỉ là nhất thời kích động, bị tên kia kích đểu, bị mụ mị đầu óc vì cơn ghen tuông. Thực ra, tên kia cũng chỉ là đơn phương mà thôi, em gái cô Tô, Tô Yên lại cứ chết mê chết mệt cậu ta, giờ nghe bảo còn sắp sinh con nữa." 

"Vậy nên mới nói, làm người không nên nói dối, nói dối một câu, sau đó lại phải dùng cả trăm câu dối trá khác để bảo vệ cho lời nói dối ban đầu." Quan Triều Viễn cong môi nở nụ cười khổ. 

"Minh An nhất định phúc lớn mệnh lớn mà, anh đừng lo quá." Lam Minh chỉ biết khuyên đến vậy. 

"Tôi cũng nghĩ Minh An sẽ chuyển nguy thành an." Quan Triều Viễn gật đầu kiên định. 

"Nhưng anh vẫn phải lo cho sức khỏe của mình nữa chứ, dù gì Minh An cũng phải trông vào anh mà." Lâm Minh nói. 

"Tôi biết rồi." Quan Triều Viễn gật đầu. 

"À phải, cô Phương... muốn gặp anh." Cuối cùng, Lâm Minh lại chần chừ muốn nói lại thôi. 

Quan Triều Viễn nghe vậy, mặt lạnh tanh, tuyệt tình đáp: "Cậu thay tôi chuyển lời đến cô ta, đời này tôi không muốn thấy cô ta nữa." 

Lâm Minh do dự mãi mới nói: "Cô ta... lần này bệnh nặng lắm, bác sĩ bảo thời gian còn lại chẳng được bao lâu nữa." 

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận