Quan Khởi Kỳ cúi người bể Tô Lam lên rồi xoay người đi vào phòng ngủ chính, nhẹ nhàng đặt Tô Lam lên giường lớn, sau đó lo lắng gọi bác sĩ...
Một giờ sau, trong phòng ngủ chính yên tĩnh, Tô Lam nằm trên giường lớn, Quan Khởi Kỳ đứng ở cuối giường với vẻ mặt căng thẳng, một bác sĩ mặc áo blouse trắng đang khám bệnh cho Tô Lam. Trong lòng Tô Lam cũng rất căng thẳng, vì vừa rồi cô lại bị ra máu.
Hiện giờ trong lòng cô vô cùng tự trách. Vốn dĩ cái thai của cô đã không ổn, cô lại còn không dám tức giận với Quan Triều Viễn, lỡ may cục cưng trong bụng xảy ra chuyện gì thì cô thật sự sẽ hối hận không kịp mất.
Đợi bác sĩ tháo ống nghe bệnh xuống, Quan Khởi Kỳ vội vàng hỏi: "Bác sĩ, tình hình thế nào rồi?"
Đôi mắt của Tô Lam nhìn bác sĩ chằm chằm, nghiêm túc lắng nghe bác sĩ chẩn đoán bệnh.
Bác sĩ đẩy kính mắt lên rồi trả lời: "Bào thai có dấu hiệu sinh non."
Nghe vậy, Tô Lam lập tức hoảng sợ ngồi dậy, dùng giọng điệu cầu xin nói: "Bác sĩ, cầu xin bác hãy cứu đứa nhỏ của tôi!"
"Bác sĩ, có cách nào cứu đứa nhỏ không?" Quan Khởi Kỳ nhíu mày.
Vẻ mặt bác sĩ nghiêm trọng nói: "Phụ nữ có thai phải đảm bảo tâm trạng bình thản, hơn nữa ít nhất phải nằm trên giường nửa tháng. Tôi sẽ kể cho cô thuốc an thai và dùng châm giữ thai, cô dùng thử đi, kết quả có giữ được hay không tôi cũng không dám đảm bảo."
"Được thưa bác sĩ" Quan Khởi Kỳ vội vàng nói.
Sau khi tiến bác sĩ về, Quan Khởi Kỳ trở lại phòng ngủ chính.
Tô Lam đang nằm trên giường lớn, trong mắt tràn ngập lo lắng và sợ hãi.
Quan Khởi Kỳ ngồi xuống bên giường, muốn nắm lấy tay Tô Lam nhưng lại rụt về, anh ấy khuyên bảo: "Em đừng lo lắng quá. Bác sĩ nói quan trọng hóa thôi, chỉ cần làm theo lời bác sĩ nói là được rồi, chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."
Nghe vậy, Tô Lam cũng chỉ có thể nghĩ theo như vậy.
"Em yên tâm, tôi sẽ để má Vu nấu cơm đúng giờ cho em ăn. Em đừng lo gì cả, chỉ cần nằm trên giường nghỉ ngơi là được rồi." Quan Khởi Kỳ thấy Tô Lam áp lực tư tưởng rất lớn nên chỉ có thể khuyên bảo an ủi cô.
Tô Lam gật gật đầu, áy náy nói: "Luật sư Quan, xin lỗi anh, tôi lại tạo thêm phiền phức cho anh rồi. Nhưng mà bây giờ tôi không còn cách nào cả, chỉ có thể ở đây quấy rầy anh thôi, bây giờ tình huống của tôi thật sự không có chỗ nào để đi nữa..."
Nói đến đây, hốc mắt của Tô Lam trào ra hai hàng nước mắt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!