Lần nữa ngẩng đầu, chỉ thấy Quan Khởi Kỳ xách túi lớn túi nhỏ đi về phía phòng ngủ của cô.
Thấy thế, Tô Lam đi tới mở cửa phòng cho Quan Khởi Kỳ.
Quan Khởi Kỳ mặc một chiếc áo lông vũ thoải mái, vừa bước vào đã có thể cảm nhận được làn gió mát anh ấy mang vào.
“Nhìn xem tôi mang gì đến cho em.” Quan Khởi Kỳ mặt mày phấn khởi đặt túi lớn túi nhỏ trong tay lên sô pha.
“Gì vậy?” Tô Lam ngờ vực đi tới.
Cô cúi đầu nhìn hình ảnh và chữ trên túi trên sô pha, Tô Lam không khỏi sững sờ.
Vì bên trên viết gì mà bình sữa, gối sơ sinh, tã lót, mũ trẻ em, quần tã giấy... Đều là cho trẻ sơ sinh, hơn nữa cái gì nên có đều có hết.
Nhìn thấy những thứ này, không hiểu sao trong lòng Tô Lam rung động, cô vươn tay cầm lấy một bình sữa, cúi đầu đọc cẩn thận, nhưng trong lòng lại như biển lớn sóng trào.
Thực ra cô cũng nghĩ phải chuẩn bị những thứ này, chỉ là hiện tại cô mới có thai bảy tháng, cảm thấy vẫn còn sớm nên muốn qua một tháng nữa mới nhờ Quan Khởi Kỳ chở đi mua những thứ này.
Sau đó kế hoạch của cô là sinh con ở bệnh viện Giang Châu, thuê một bảo mẫu và một nhà nghỉ rẻ tiền một chút, dù sao thì cũng phải đến đầy tháng cô mới có thể bế con về nhà.
Cô biết chắc chắn mẹ sẽ tức giận, nhưng đến lúc đó thấy cục cưng đáng yêu trong lòng cô thì sẽ tha thứ cho cô thôi. Tất nhiên nếu thật sự không được nữa thì cô sẽ quỳ xuống nhận lỗi với mẹ, rồi mẹ sẽ mềm lòng thôi, sẽ không bỏ mặc cô đâu.
Nhưng bây giờ Quan Khởi Kỳ lại nghĩ thay cố hết, anh ấy là đàn ông mà lại đi mua những thứ này thì đúng là làm khó anh ấy rồi.
Tô Lam thực sự rất cảm động, anh ấy vì cô mà làm nhiều như vậy, còn cô hoàn toàn không báo đáp lại được gì.
“Này, này, em sao vậy?” Quan Khởi Kỳ thấy khóe mắt Tô Lam rơm rớm nước thì lo lắng khoa tay múa chân.
Tô Lam vội quay lưng đi lau nước mắt, sau đó mới ngẩng đầu cười nói: “Không có gì, chỉ là thấy những thứ này nên cảm thấy rất đáng yêu thôi.”
“Tất nhiên rồi, tôi không biết em sinh con trai hay con gái nên mua màu trung tính một chút theo kiến nghị của nhân viên bán hàng, trai hay gái đều mặc được hết.” Quan Khởi Kỳ vừa nói vừa lấy mũ em bé và quần áo sơ sinh ra cho Tô Lam xem.
Tô Lam nhìn, nghẹn ngào nói: “Khởi Kỳ, tôi thật sự không biết nên nói gì mới tốt. Anh vì tôi mà nghĩ ổn thỏa mọi thứ..." Nói đến đây, Tô Lam không nói tiếp được nữa. Quan Khởi Kỳ vội lên tiếng: “Không biết nói gì thì em đừng nói là được, em đừng khóc mà! Con gái mà khóc là tôi không biết nên làm gì. Xin em đấy, em đừng rơi nước mắt, nếu để bà ngoại tôi nhìn thấy thì tưởng là tôi bắt nạt em đấy!”
“Nếu bà ngoại nhìn thấy thì tôi sẽ giải thích cho anh.” Tô Lam ngẩng đầu nhìn Quan Khởi Kỳ, cố gắng khống chế cảm xúc của mình.
“Tôi... tôi đi thăm bà ngoại” Quan Khởi Kỳ cảm thấy lúng túng nên vội rời đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!