Chiếc xe đó xuất hiện đột ngột khiến trái tim Tô Lam như vọt ra ngoài, lúc cô nhìn rõ chiếc xe màu đen đó là xe Bentley, chân cô mềm nhũn. Xe của Quan Triều Viễn cũng là Bentley, hơn nữa giống hết với chiếc xe này. Mặc dù bây giờ cô không nhìn thấy biển số xe của chiếc xe này, nhưng cô có một dự cảm: Chiếc xe này là xe của Quan Triều Viễn.
Ở đây rất vắng vẻ, đừng nói là Bentley, bình thường ngay cả xe hơi cũng ít khi thấy, chắc chắn là anh cô rồi.
Ngay sau đó, cửa sau của xe bị mở ra, một người đàn ông cao lớn mặc áo khoác dài màu đen bước xuống xe, cả người toát ra khí chất lạnh lùng nghiêm nghị, dưới ánh mặt trời ấm áp thế này lại khiến người ta cảm thấy lạnh toát.
Nhìn thấy Quan Triều Viễn, đầu Tô Lam tê rần, nhịp tim cũng tăng nhanh, nhất là khi nhìn vào mắt anh, ánh mắt anh vô cùng phức tạp, hơn nửa vẻ mặt còn hốc hác, cằm lún phún râu.
Tô Lam không kịp nghĩ nhiều, cô xoay người muốn chạy trốn. Cô sắp sinh rồi, tuyệt đối không thể rơi vào tay anh.
Mặc dù không biết rốt cuộc anh muốn làm gì, nhưng chắc chắn là có liên quan đến con của cô, lẽ nào anh muốn đứa con trong bụng cô?
Nghĩ đến đây, lưng Tô Lam thấm ướt mồ hôi lạnh.
Không được! Cô tuyệt đối không thể mất đi đứa con này nữa, đứa con này đã hòa vào sinh mệnh của cô, mất rồi cô chẳng những sẽ đau khổ mà còn không thiết sống, hơn nữa sẽ thật sự không thể sống tiếp được.
Thấy Tô Lam muốn bỏ chạy, Quan Triều Viễn bước nhanh tới chặn đường cô.
Thấy dáng người cao lớn đứng trước mặt, Tô Lam lùi lại hai bước, không giấu được vẻ sợ hãi trong mắt, hai tay ôm lấy bụng đã nhô cao của mình, trong lòng đầy hoảng sợ.
Mà ánh mắt Quan Triều Viễn lúc này cũng rơi vào bụng Tô Lam, điều này khiến nhịp tim Tô Lam càng đập nhanh hơn.
“Nếu tôi tính không nhầm thì bây giờ em đã mang thai tám tháng lẻ một tuần rồi nhỉ?” Giọng Quan Triều Viễn hơi khàn, vẻ mặt u ám khiến người ta khiếp sợ.
Tô Lam vừa lùi lại vừa chất vấn: “Quan Triều Viễn, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Lát nữa em sẽ biết ngay thôi.” Nói xong, Quan Triều Viễn bước tới, khom lưng bề ngang Tô Lam lên.
Bụng Tô Lam đã lớn, cũng không dám vùng mạnh, sợ làm đứa bé trong bụng bị thương, thể nên cô vừa đánh lên bả vai Quan Triều Viễn vừa hét lớn: “Quan Triều Viễn, anh mau thả tôi xuống! Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!