Tô Lam nhìn chằm chằm Tô Yên bằng ánh mắt đặc biệt. Không thể phủ nhận, cô ta đã tự luyện thành tinh, trước đó với bây giờ là hai bộ mặt khác nhau.
Tô Yên từ nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu sao lại biến thành người hai mặt khiến cô căm ghét như vậy? Tô Lam thật sự không dám tin, thời gian một hai năm mà cô ta có thể biến thành thể này.
“Không cần đâu, một mình chị chăm được.” Tô Lam trả lời Tô Yên bằng giọng điệu thờ ơ.
Lúc này, Sở Thanh Diên cũng nhận ra vẻ thờ ơ của Tô Lam dành cho Tô Yên.
Bà không khỏi trách: Lam Lam, em con cũng có ý tốt thôi.”
“Mẹ, con lớn từng này rồi, chẳng lẽ không phân biệt được tốt xấu sao? Xuân Xuân buồn ngủ rồi, con đưa con bé đi ngủ đây.”
Nói xong, Tô Lam bể Xuân Xuân đang bú quay về phòng.
Cửa bị đóng, Tô Lam không biết Tô Yên sẽ nói gì trước mặt mẹ, nhưng cô thật sự lười bận tâm.
Cô đã không còn để ý nữa, cứ để mặc cô ta vậy!
Tô Lam ôm Xuân Xuân ngủ được một giấc, đến khi cô dậy thì Xuân Xuân vẫn đang ngủ.
Tô Lam mang dép, đẩy mở cửa phòng ngủ, bên ngoài vô cùng yên tĩnh.
Xem ra Tổ Yên đã đi rồi. Đi là tốt nhất, cô thật sự không muốn nhìn thấy cô ta nữa, lần đầu tiên cô ghét một người đã từng vô cùng thân thiết với mình.
Lúc này, Sở Thanh Niên từ phòng bà đi ra.
Nhìn thấy Tô Lam, bà bèn nói: “Vừa rồi con ngủ nên không gọi con ăn cơm trưa, trong nồi còn để canh cá với cơm chiên cho con đấy, nhân lúc Xuân Xuân chưa dậy tranh thủ ăn đi.”
“Vâng.” Tô Lam gật đầu rồi đi vào bếp xới cơm.
Tô Lam ngồi trước bàn ăn, vừa uống canh cá vừa ăn cơm chiên. Nghĩ đến chuyện ban nãy, lòng cô thật sự nghẹn ứ, nhưng lại không thể nào nói với mẹ, thế nên trong lòng rất ngột ngạt.
Lúc Tô Lam đang ăn như nhai sáp thì Sở Thanh Diên ngồi đối diện cô, nói lời thấm thía: “Lam Lam này, Tô Yên là em gái ruột của con, cho dù nó nói gì con không thích nghe thì cũng vì tốt cho con thôi, con đừng giận nó, càng không thể để bụng, có biết không?”
Nghe thế, Tô Lam ngẩng đầu hỏi: “Mẹ, Tô Yên nói gì với mẹ?”
Sở Thanh Niên ngập ngừng rồi nói thật: “Lần trước mẹ gọi cho Tổ Yên, than thở mấy câu chuyện của con, chắc nó nghe để trong lòng rồi. Nó bảo hôm nay nó nói với con những lời không nên nói, nhưng cũng vì tốt cho con thôi, cũng sợ con giận, vừa nãy con bé còn rơi nước mắt, nói chắc sau này chị gái sẽ mặc kệ nó. Lam Lam à, em gái con lo cho con thôi, thấy con chăm em bé, cái gì cũng dựa vào bản thân. Con cũng vừa mới bắt đầu, ngày tháng sau này còn dài, nó đau lòng cho con, sợ sau này con sống không tốt.”
Tô Lam vốn cho rằng Tô Yên sẽ đâm bịch thóc chọc bịch gạo trước mặt mẹ, nhưng ngờ cô ta lại ra một nước cờ cao tay như vậy, lấy lùi làm tiến, nói với mẹ là vì tốt cho cô, tỏ vẻ cao thượng, còn bản thân cô ta lại vô tội.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!