Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi - Tô Lam - Quan Triều Viễn - Bản chuẩn

Tô Lam lập tức vội vàng ấn số gọi cho Quan Khởi Kỳ. 

"Alô.” Sau khi điện thoại reo lên mất tiếng, đầu dây bên kia cuối cùng cũng bắt máy. 

"Khởi Kỳ, anh đang ở đâu vậy? Có thời gian không?" Giọng của Tô Lam gấp gáp vô cùng. 

Vì cô biết khi trẻ nhỏ sốt cao thật sự sẽ gây co giật, co giật có thể mạnh hoặc nhẹ, nếu nghiêm trọng thì sẽ làm chết người. 

"Xảy ra chuyện gì rồi?" Quan Khởi Kỳ lập tức đứng lên từ bàn làm việc, giọng càng ngày càng lo lắng. 

"Là Xuân Xuân, Xuân Xuân sốt cao bốn mươi độ, nhưng mà bây giờ tôi đang ở vùng ngoại ô, 

hơn hai tiếng sau mới về kịp, tôi..." Khi Tô Lam nói đến đây, không nhịn được rơi nước mắt. 

Từ lúc có Xuân Xuân, dường như cô bất lực vô cùng, Tô Lam không sợ trời không sợ đất trước đây đã đi đâu mất rồi? Có lẽ vì có mối bận tâm đó, hiện giờ Xuân Xuân chính là điểm yếu của cô. 

"Em yên tâm đi, tôi sẽ lập tức qua đưa Xuân Xuân đến bệnh viện, chúng ta gặp nhau ở bệnh viện!" Quan Khởi Kỳ vừa nói vừa cầm chìa khoá bước nhanh ra khỏi phòng làm việc. 

Tô Lam có thể nghe được tiếng bước chân của Quan Khởi Kỳ, cô biết là anh ấy nói được làm được, lúc này chắc đã đang trên đường đến bệnh viện rồi. 

"Khởi Kỳ, cảm ơn!"

Hiện tại trong lòng cô vô cùng phức tạp, không biết phải nói gì, chỉ có thể nói hai chữ cảm ơn với gọi tên anh ấy. Vốn dĩ mấy ngày này, anh ấy vẫn đang giận nhưng hiện tại cô gọi cho anh ấy vẫn có chút run rẩy vì sợ Quan Khởi Kỳ sẽ giận dỗi.

Bây giờ xem ra, cô thật sự nghĩ quá nhiều, chỉ cần gọi điện thoại đến, anh ấy sẽ cố hết sức để giúp đỡ mình, ngoại trừ cảm động và áy náy thì lòng Tô Lam không có cảm giác nào khác. Vừa nghe vậy, đầu dây bên kia cười: "Có tôi ở đây, em không cần lo lắng, trên đường về nhớ chú ý an toàn. Thang máy mở ra rồi, tôi cúp máy trước đây! 

Cúp máy, Tô Lam thở phào một hơi. 

Lần đầu tiên Tổ Lam cảm thấy bản thân mình không thể không có Quan Khởi Kỳ, không biết từ khi nào Quan Khởi Kỳ đã trở thành chỗ dựa tinh thần của cô. 

Tô Lam không kịp nghĩ ngợi nhiều, chuyển hai thùng hàng lên xe buýt, vì nơi xa xôi không thể gọi được xe taxi. 

Tô Lam mặc áo khoác dày, đeo găng tay len, chen chúc trên xe buýt đi về thành phố. 

Đợi đến lúc Tô Lam chạy đến bệnh viện đã tối đến mức phố đã lên đèn, ngày động vốn dĩ mặt trời lặn sớm hơn, bệnh viện sớm đã lên đèn sáng rực. 

Tô Lam vội vàng chạy đến mở cửa phòng bệnh nhìn Xuân Xuân đang truyền dịch trên giường bệnh, lập tức bổ nhào qua. 

Tô Lam nhìn về phía Xuân Xuân đang nhắm mắt ngủ, trong mắt ngập tràn sự lo lắng, ngón tay nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt cô bé, phát hiện cô bé đã hết sốt mới thở phào một nơi. 

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận