Tô Lam nghe thấy lời nói chua ngoa như thế thì nhíu mày, nhìn Tô Yên với vẻ ngạc nhiên, từ lúc nào mà cô ta dám nói ra lời như vậy trước mặt mẹ chứ? Sở Thanh Diên thấy tình huống thành ra như vậy thì vội cởi áo khoác nhung ra, an ủi Tô Yên: “Yên Yên, năm nay là năm đầu tiên anh rể của con tặng quà cho mẹ, quà tặng đắt tiền một chút cũng là chuyện thường tình. Lại nói, mẹ cũng sẽ không vì quà tặng ít hay nhiều mà phán xét tấm lòng hiếu thuận của các con dành cho mẹ, con đó, lời nói hôm nay của con sẽ làm cho chị con.
Lúc này Tô Yên mới kéo lấy tay áo của Sở Thanh Diên, ra vẻ nũng nịu nói: “Mẹ, con không có ý làm chị tổn thương đâu, chỉ là con cảm thấy mình vô dụng quá, không có chỗ nào sánh bằng chị cả!”
“Trong mắt mẹ thì con và chị đều như nhau cả” Sở Thanh Diên vươn tay ôm
đã trở về những ngày xưa kia, chỉ là đứa bé vẫn ôm lấy mẹ làm nũng kia đã có những suy nghĩ phức tạp hơn khi xưa rất nhiều, mình đã không thể hiểu được trong lòng cô ta đang có suy nghĩ gì, trong bất chợt, Tô Thanh cảm thấy Tô Yên thật đáng sợ, đằng sau cái biểu hiện yếu đuối kia là một trái tim đen tối khiến người ta phải khiếp sợ.
Vốn dĩ Tô Lam định rời đi, cô cảm thấy bầu không khí nơi đây có gì đó không đúng. Thế nhưng Sở Thanh Diên cứ kéo lấy tay cô, không cho cô đi, nói rằng bà đã đặt bàn ở quán ăn gần đây rồi, tối nay cả nhà cùng nhau đến đó ăn bữa cơm đoàn viên.
Nghe thấy phải ăn cơm đoàn viên, Tô Lam cũng không dễ dàng đi được, vì cái gọi là cơm đoàn viên của mẹ, cô có miễn cưỡng đến đâu thì cũng phải ở lại đây ăn cơm.
Buổi tối, người trong quán ăn đưa cơm đến, Sở Thanh Diên ra đón.
Trong phòng chỉ còn lại Tô Lam và Tô Yên, Tô Lam cảm thấy ở lại cũng chẳng có ý nghĩa gì nên muốn theo đi theo mẹ ra ngoài.
“Chị!” Vào lúc này, người phía sau bỗng nhiên gọi mình một tiếng.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!