Tô Lam tức giận nhìn Quan Triều Viễn bằng ánh mắt oán hận. Quan Triều Viễn cũng nhìn Tô Lam bằng ánh mắt phức tạp, thế nhưng Trong mắt anh vẫn mang theo tình cảm.
"Anh là ai mà quấy rầy cuộc sống của tôi hết lần này đến lần khác? Quan Triều Viễn, rốt cuộc anh muốn thế nào?" Giọng nói Tô Lam vô cùng kích động.
Vốn dĩ cô và Quan Khởi Kỳ đã hạnh phúc bên nhau, tuy cô không thể quên được anh nhưng cuối cùng cô cũng sẽ phải buông tay thôi. Vì sao anh ta cứ liên tục xuất hiện trước mặt cô vậy?
"Bởi vì em là mẹ của con tôi, bởi vì tôi..." Quan Triều Viễn nhìn có bằng ánh mắt mong chờ, trong đôi mắt anh mang theo nỗi xót xa.
"Đủ rồi!" Tô Lam kịp thời cắt ngang lời anh, cô không muốn nghe anh nói thêm nữa: "Anh không xứng làm ba. Tôi nói cho anh biết, con gái tôi là của một mình tôi. Không! Bây giờ tôi phải nói con gái tôi là con gái của cả Khởi Kỳ mới đúng. Quan Triều Viễn, hết năm nay tôi sẽ kết hôn với Khởi Kỳ, tốt nhất là anh cút xa một chút, đừng tới quấy rầy cuộc sống của chúng tôi!" Tô Lam tức giận nói.
Nghe cô nói vậy, hàng lông mày của Quan Triều Viễn nhíu chặt lại, trong ánh mắt của anh cũng nổi lên sự ghen ghét và phẫn nộ: "Tôi nói rồi, em là người phụ nữ của tôi, cả đời này cũng là người phụ nữ của tôi. Tôi không cho phép em kết hôn với người khác. Hơn nữa, Xuân Xuân là con gái của tôi, trên người con bé chảy dòng máu của tôi. Tôi sẽ không cho phép con bé nhận người khác làm ba đâu!" Bây giờ Quan Triều Viễn giống như một con sư tử đang nổi giận vậy, trên trán anh cũng nổi lên đầy gân xanh. Người phụ nữ và đứa con của anh đều bị người khác để ý đến, vì vậy chắc chắn anh không thể chấp nhận được chuyện này rồi!
"Hay lắm, ý của anh là anh là ba của Xuân Xuân sao? Con bé còn chưa đủ tháng, anh đã lấy đứa bé ra khỏi tử cung của tôi. Anh không xứng làm ba, anh là súc sinh, súc sinh!" Nói đến đây, ánh mắt của Tô Lam đã không thể kiềm chế được nỗi căm hận của cô, sự căm hận đó khiến cô phải nắm chặt nắm đấm của mình.
Nghe thấy cô mắng chửi bản thân như vậy, Quan Triều Viễn không thể kiềm chế được nữa. Anh tiến lên nắm lấy bả vai của Tô Lam, nói: "Tôi có nỗi khổ tâm của tôi."
"Nỗi khổ tâm của anh chính là anh là một thằng điên, một tên điên!" Tô Lam đã không thể khống chế được tâm trạng của mình.
"Tô Lam, em bình tĩnh, nghe tôi giải thích được không?" Quan Triều Viễn cau mày thật chặt. Anh nhìn cô, trong giọng nói mang theo áp lực, cũng mang theo mấy phần cầu xin.
"Anh lấy tư cách gì mà quản tôi, thả tôi ra!" Tô Lam căm tức nhìn Quan Triều Viễn.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!