Sau khi thấy cô khóc, Xuân Xuân cũng không dỗi nữa, cô bé vô cùng nghe lời lúc ăn cơm. Lúc tối, còn chưa đến chín giờ, cô bé đã để cho Tô Lam dỗ cô bé ngủ.
Lúc hơn chín giờ, khi Quan Khởi Kỳ về nhà, Tô Lam đã nằm ở trên giường cho Xuân Xuân bú sữa rồi. Nghe thấy tiếng bước chân của Quan Khởi Kỳ, Tô Lam kéo vạt áo của cô xuống theo bản năng.
Mặc dù Tô Lam và Quan Khởi Kỳ đã vô cùng thân thiết về mặt tình cảm, nhưng về mặt thể xác thì cô vẫn bài xích anh ấy. Thế nên ngoài lúc ôm và hôn ra, cô và anh ấy không có tiếp xúc gì thân mật hơn, tất nhiên chuyện như có thể nhìn thấy cảnh xuân lúc cho con bú thì cô vẫn rất để ý.
Lúc Quan Khởi Kỳ đi vào phòng ngủ của Tô Lam, trong phòng ngủ chỉ bật một ngọn đèn tường mờ tối, cũng rất yên tĩnh, có thể nghe thấy được tiếng thở đều của Xuân Xuân.
Chớp mắt nhìn thấy Quan Khởi Kỳ đi vào, Tô Lam nhẹ nhàng nhích người rồi dém chăn cho Xuân Xuân.
Quan Khởi Kỳ nghểnh cổ nhìn Xuân Xuân đã ngủ say, sau đó thấp giọng hỏi: “Hôm nay Xuân Xuân ngủ sớm vậy à?”
“Đúng vậy.” Tô Lam mỉm cười gật đầu.
Cô không nói rõ lý do, cũng không muốn nói với anh ấy chuyện hôm nay cô chạm mặt Quan Triều Viễn. Một là không muốn anh ấy lo lắng, hai là không muốn kiếm chuyện. Dù sao thì quan hệ giữa Quan Triều Viễn và Quan Khởi Kỳ đang căng thẳng.
Mặc dù Quan Khởi Kỳ chưa từng nhắc đến Quan Triều Viễn trước mặt cô, nhưng cô vẫn có thể nhận ra anh ấy có ý né tránh. Tại sao anh ấy phải cố ý né tránh? Chắc chắn là giữa họ đã sớm bất hòa vì cô.
“Chị Vu về nhà ăn tết rồi à?” Quan Khởi Kỳ như đang dùng giọng điệu chồng hỏi vợ.
“Ngày mai là giao thừa rồi, chị Vụ cũng nóng ruột. Hôm nay em tan làm về là bảo chị ấy đi.” Tô Lam đáp lời.
“Qua mùng ba chị Vu mới có thể quay lại, mấy hôm nay em phải vất vả rồi.” Quan Khởi Kỳ cười nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!