Trong đầu suy nghĩ lung tung, chẳng mấy chốc cô đã đến ngã rẽ.
Lúc này, Tô Lam cảnh giác dừng lại. Cô nhìn vào ngã rẽ yên tĩnh, không nhìn được bên đó, cô thầm nghĩ: Lẽ nào hôm nay Minh An cũng do Quan Triều Viễn sắp xếp?
Lúc đang do dự, Minh An kéo Tô Lam đi về phía trước.
Lúc này, Tô Lam cũng hơi ngỡ ngàng và luống cuống, vì nếu cậu bé trước mắt là Minh An, trái tim cô vẫn bị cậu bé ảnh hưởng, cô vẫn nhớ cảnh năm đó cậu bé vừa biết đi.
Sau khi vào ngã rẽ, Tô Lam nhìn thấy người đàn ông anh tuấn mặc áo gió màu đen đứng ở góc tường.
Anh đeo kính râm, cô không nhìn rõ ánh mắt của anh, nhưng nhìn thấy anh, chân vô vẫn mềm nhũn.
Cô giận mình lại mắc bẫy của anh, bị cậu bé đang nắm tay cô đưa đến trước mặt anh.
“Mẹ, đó là ba!” Lúc này Minh An chỉ tay về phía Quan Triều Viễn rồi nói.
Nghe thế, Tô Lam cau mày rồi cúi đầu nói với Minh An: “Không được gọi lung tung, dì không phải mẹ cháu”
“Mẹ là mẹ con, mẹ chính là mẹ con!” Minh An tranh luận.
“Dù không phải!” Vẻ mặt Tô Lâm nghiệm lại, thẹn quá hóa giận. Cô không phải tức giận với Minh an mà là tức giận với Quan Triều Viễn, cô không biết lần này anh lại giở trò gì? Nhưng lần này cô không sợ, bởi vì Quan Khởi Kỳ đứng bên kia của ngã rẽ, chỉ cần bây giờ cô la lớn. một tiếng thì anh ấy sẽ lập tức chạy đến! Quan Triều Viễn đừng hòng làm chuyện xấu gì.
“Ba con nói mẹ chính là mẹ con!” Minh An cũng hơi lo lắng, hốc mắt lập tức đỏ lên.
Chuyện này cũng khó trách, cậu bé mong đợi mẹ đã lâu như vậy, bây giờ cuối cùng cũng tìm được mẹ rồi, nhưng mẹ lại không thừa nhận là mẹ của cậu bé, cậu bé lo đến nỗi sắp bật khóc.
Nhìn thấy nước mắt trong hốc mắt Minh An, trái tim Tô Lam lập tức mềm đi.
Thế nên cô không tiếp tục tranh luận với cậu bé này nữa, chỉ có thể đi thẳng về phía kẻ đầu têu.
Tô Lam đi tới chỗ cách Quan Triều Viễn một mét rồi dừng lại, cô vẫn hơi sợ anh.
“Quan Triều Viễn, anh dù tôi đến đây là có ý gì?” Tô Lam giận dữ chất vấn.
Quan Triều Viễn đưa tay tháo kính xuống, day đầu mày, nói bằng giọng điệu như lẽ đương nhiên: “Ý vẫn chưa rõ ràng sao? Con trai nhớ em, thế nên tôi đưa thằng bé đến tìm em!”
Nghe thế, Tô Lam tức giận: “Là anh dạy thằng bé gọi tôi là mẹ đúng không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!