Nhưng bao nhiêu bệnh án ở trước mắt có lẽ cũng không phải là giả. Mặc dù thế lực của anh rất lớn, nhưng muốn làm giả nhiều bệnh án như vậy, lại còn làm giả một cách kỹ càng tỉ mỉ như vậy cũng không phải có thể hoàn thành trong một sớm một chiều...
Lúc này, Quan Triều Viễn nắm chặt hai tay thành nắm đấm. Một người cứng rắn như anh mà lúc này khóe mắt anh cũng ươn ướt: “Đây là điều mà tôi cảm thấy có lỗi với em và Xuân Xuân nhất. Xuân Xuân cũng là con gái của tôi, đương nhiên tôi cũng hy vọng con bé có thể khỏe mạnh bình an đến với thế giới này. Nhưng tôi cũng không còn cách nào khác, tôi không thể giương mắt nhìn Minh An biến mất khỏi thế giới này. Lúc đó bệnh tình của thằng bé sa sút trầm trọng, tôi sợ thằng bé sẽ không chờ được cho đến ngày dự sinh của em, cho nên chỉ có thể tìm đến em làm ra hành động vô cùng.” Nói đến cuối, Quan Triều Viễn đã dùng nắm đấm của mình đấm vào bức tường cứng chắc.
Nhìn thấy người đàn ông suy sụp tinh thần và tự trách bản thân ở trước mặt, trong lòng Tô Lam có hơi xúc động. Nhưng cô vẫn không thể chấp nhận được tất cả những lí do thoái thác của anh.
Liếc mắt nhìn bệnh án ở trước mắt, Tô Lam đưa tay đặt lên hai má mình, cảm thấy ngay của tay mình cũng đang run rẩy.
Sau đó, bỗng nhiên cô ngẩng đầu lên và hỏi: “Lúc tôi đang ở Thanh Sơn, nhiều lần anh đến tìm tôi...mục đích của anh chính là khiến cho tôi mang thai, sau đó có thể dùng máu cuống rốn của đứa trẻ này để cứu Minh An?”
Từ góc độ thời gian, có lẽ lúc này chính là thời điểm mà bệnh tình của Minh An rất nghiêm trọng.
Cô không thể nào quên được lúc đó anh đã lặp đi lặp lại làm tổn thương cô. Lúc đó, cô thực sự muốn chết đi. Cô cho rằng không phải anh không chịu tha cho bản thân cô mà chính là do tâm lý biến đổi nên mới tiếp tục quấy rầy bản thân mình. Bây giờ nghĩ lại hóa ra là do nguyên nhân này, chẳng trách lúc đó anh đối xử với cô chẳng có chút dịu dàng nào mà cực kỳ tàn bạo, hóa ra chỉ là muốn bản thân cô mang thai mà thôi: “Tô Lam, xin lỗi em, lúc đó tôi thực sự không còn cách nào khác. Tôi biết tôi đã gây ra tổn thương không thể bù đắp được cho em. Sau này tôi sẽ nghĩ cách bù đắp cho em, bù đắp cho Xuân Xuân. Tôi hy vọng em có thể tha thứ cho tôi ở trước mặt Minh An và Xuân Xuân.” Quan Triều Viễn bước lên trước muốn đến gần Tô Lam.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!