"Trịnh Hạo, anh không phải là người!" Nghe anh ta nói như thế, Tô Yên sao có thể chịu được, cô lui ra phía sau hai bước, xoay người nói to, Trong nháy mắt, nước mắt đã ngập kín đôi mắt của cô ta.
"Coi như là tôi không phải là người đi. Lúc trước cũng là em bò lên giường của tôi, tôi cũng không hề ép buộc em, sau đó cũng là em nằng nặc đòi gả cho tôi. Tôi không hề có lỗi với em, kể từ khi bắt đầu, tôi đã không thể trao tình cảm cho em rồi. Thật ra em cũng biết rõ điều này hơn bất kỳ ai, chẳng qua là em không muốn thừa nhận mà thôi." Trong giọng nói của Trịnh Hạo mang theo áp lực, anh ta đã thực sự vùng lên rồi, có lẽ là vì anh ta đã nhẫn nại quá lâu.
"Anh biết là tôi yêu anh nhiều lắm không? Vậy mà anh lại nói ra những lời như vậy... Ba năm nay, ngày nào tôi cũng phải nhìn sắc mặt của anh, anh vui vẻ tôi cũng vui vẻ, anh buồn bã tôi cũng buồn bã theo. Tôi đã tận tâm tận lực chăm sóc từ bữa ăn đến cuộc sống hàng ngày của anh, cũng chăm sóc cả Chi Chi. Anh còn muốn tôi thế nào nữa? Phải làm thế nào mới có thể gọi lương tâm của anh trở về? Trịnh Hạo, trái tim của anh vứt cho chó ăn rồi sao?" Tô Yên đau khổ ngồi xổm trên mặt sàn, khóc lớn.
"Tô Yên, tình yêu xuất phát từ hai bên. Em không thể nói lời yêu với một người không hề yêu em được, như vậy tôi sẽ có áp lực rất lớn. Ba năm nay, tôi thật sự đã vượt qua rất gian khổ, đúng, tôi cũng đã có ý định sẽ yêu em, thế nhưng tôi thực sự không làm được, thật sự xin lỗi em!"
Trịnh Hạo lui về phía sau hai bước, tuy rằng trong ánh mắt mang theo sự hối lỗi, thế nhưng càng nhiều hơn lại là sự kiên quyết,
"Vậy còn Chi Chi thì sao? Chi Chi phải làm sao bây giờ?" Tô Yên khóc nức nở, nói.
Nhắc đến Chi Chi, trong đôi mắt Trịnh Hạo thoáng hiện lên nét dịu dàng, sau đó anh ta mới nói: "Nếu như em đồng ý nuôi Chi Chi, mỗi tháng tôi sẽ cung cấp chi phí nuôi dưỡng con bé cho em đầy đủ. Nếu như em không muốn nuôi, quyền nuôi dưỡng Chi Chi sẽ là của tôi, không cần em phải đưa bất kỳ đồng nào cho tôi, hơn nữa nếu em nhớ con thì cũng có thể đến thăm con bé bất kỳ lúc nào."
Nghe vậy, Tô Yên cười lạnh.
"Ha ha, thì ra anh đã nghĩ kỹ từ trước, anh đã muốn ly hôn với tôi từ lâu rồi đúng không?" Ảnh mắt Tô Yên đột nhiên trở nên hung ác.
Nhìn thấy hai người cãi lộn, Tô Lam cũng biết rõ mâu thuẫn của bọn họ từ trước. Xem ra lần này Trịnh Hạo đã không muốn quay đầu lại nữa rồi.
Cô đứng ở chỗ này cũng ngượng ngùng, huống chi bây giờ cô cũng không can thiệp được vào chuyện của hai người họ, chính việc của cô cũng đã hỏng bét rồi.
Vì vậy, ngay sau đó, Tô Lam kéo váy cưới lên, cô quay người đi về phía phòng nghỉ.
Thế nhưng, Tô Yên cũng tiến lên ngăn cản đường đi của cô!
Thấy Tô Yên hung ác nhìn mình, Tô Lam không khỏi phản cảm mà nói: "Em muốn làm gì?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!