Nhìn thấy vô số đồ ở trước mặt như vậy, Tô Lam cứ như đang bắt phải một củ khoai lang nóng bỏng tay vậy, nhanh chóng nhét lại vào tay của Kiều Tâm, đồng thời miệng oán giận nói: “Cậu mua loại quần áo gì vậy? Không phải quyến rũ khiến người khác mơ mộng, thì là hở hang khiến người khác không nhìn thẳng được.”
Nhưng Kiều Tâm lại trách móc lại nói: “Chị hai à, tớ cũng hơn ba mươi tuổi rồi đó? Nếu tớ không bỏ ra chút vốn liếng nữa thì tớ thật sự trở thành Tề Thiên Đại Thánh rồi.”
“Vậy cậu cũng không cần lộ ra cho đàn ông nhìn như vậy chứ? Như vậy sẽ hạ thấp đẳng cấp đàn ông mà cậu tìm đó.” Tô Lam tận tình khuyên ngăn.
Kiều Tâm lại không tán thành, nhìn về phía chiếc váy đỏ trong tay nói: “Vậy là cậu không hiểu rồi? Đàn ông bây giờ đều thích người phụ nữ đẹp và quyến
“Vậy thì cậu đi làm người phụ nữ đẹp đẽ quyến rũ một mình đi, tớ đi tìm thêm xem thử có loại quần áo nào khác có thể mặc không.” Tô Lam lắc đầu, sau đó đi đến trước tủ quần áo tìm đi tìm lại vài lần.
Nhìn thấy Tô Lam lật qua lật lại cũng không tìm được một bộ lễ phục đi tham dự bữa tiệc tối, Kiều Tâm không nhịn được nói: “Chị hai à, cậu đã quên những năm gần đây chúng ta đều trải qua những ngày tháng như thế nào sao, ngày nào cũng nghèo rớt mồng tơi, làm gì có tiền mua lễ phục gì chứ?” Nghe thấy lời này, Tô Lam nghĩ thử cũng thấy đúng, nhớ lại mấy năm trước cô còn có một hai bộ váy có thể ứng phó những bữa tiệc như vậy, nhưng mà sau khi sinh hai đứa nhỏ, khung xương của cô đã lớn hơn trước kia, bây giờ mặc lên thì cứ ôm chặt cả người, chắc chắn là không mặc được nữa, nhưng mà nếu như mặc quần áo bình thường để đi, đoán là ngay cả cửa cũng không vào được, nghĩ thôi cũng thấy rầu.
Lúc này, bỗng nhiên Kiều Tâm cười nói: “Thật ra vẫn còn một bộ đồ cưới lần trước cậu mặc lúc kết hôn, còn có bộ đồ phụ dâu tớ mặc, cậu xem thử có mặc được không?”
Kiều Tâm mở cánh cửa tủ còn lại ra, bên trong treo thình lình bộ đồ cưới mà Quan Khởi Kỳ đã tiêu tốn rất nhiều tiền để đặt may cho cô.
Nhìn thấy bộ đồ cưới đó, những chuyện trước kia lại hiện lên trước mắt cô, trong lòng Tô Lam cảm khái không thôi.
Mấy tháng gần đây, con người Quan Khởi Kỳ này thật sự đã biến mất trong cuộc đời cô, anh ấy cũng không đến tìm mình, thậm chí cũng chưa từng đến thăm Xuân Xuân, nhớ đến Quan Khởi Kỳ, trong lòng Tô Lam đau đớn.
Cho nên, cô bước lên trước đưa tay ra đóng cửa tủ lại, cười khổ nói đùa: “Tớ mặc đồ cưới đến người ta còn nghĩ là tớ bị điên đấy!”
“Cho nên cậu không còn lựa chọn nữa rồi.” Kiều Tâm vứt bộ váy chạm rỗng kia vào trong lòng Tô Lam.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!