Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt u ám của Quan Triều Viễn, trước tiên anh đi đến tháp quý phi, cởi áo vest màu bạc, kéo cà vạt màu đỏ rượu ném lên số pha. Sau đó ngồi xuống, phiền muộn cởi thêm mấy cúc áo sơ mi phía trên.
Thấy trạng thái của Quan Triều Viễn có chút không đúng, Tô Lam cẩn thận hỏi: “Hôm nay sao lại về sớm như vậy?”
“Không về thì ở lại đó làm khỉ cho người ta nhìn sao? Quan Triều Viễn lạnh lùng nói.
Tô Lam xuống giường, rót một ly nước đặt trước mặt anh, sau đó cẩn thận ngồi bên cạnh cười nói: “Ai dám xem anh là khỉ, anh có thể trực tiếp thả kẻ đó về nhà mà xem Tây Du Ký!”.
“Cô cố ý phải không?” Quan Triều Viễn dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tô Lam.
“Cố ý cái gì?” Tô Lam không hiểu rõ hỏi lại.
“Để tôi ăn mặc như thế này.” Quan Triều Viễn chỉ vào chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt của mình.
Đến giờ phút này Tô Lam mới hiểu được, nhất định là anh mặc bộ đồ này bị người ta cười nhạo, tuy nhiên cô vẫn giả vờ vô tội: “Người khác nói thế nào?” Tô Lam hỏi.
Quan Triều Viễn liếc Tô Lâm: “Một người bạn hợp tác làm ăn hỏi tôi, có phải stylist của tôi là miễn phí không?”
“Ha ha.” Nghe thấy lời này, Tô Lam không nhịn được mà phụt một tiếng rồi bật cười.
“Cô còn cười à?” Quan Triều Viễn nhíu mày, biểu cảm cực kỳ không tự nhiên. Đây là lần đầu tiên Tô Lam nhìn thấy dáng vẻ này của anh, sợ rằng thật sự chọc giận nhà tư bản, cho nên mau chóng nhịn cười nói: “Hôm nay bộ đồ anh mặc hơi sặc sỡ một chút, nhưng cũng không tính là xấu, chủ yếu là không ăn nhập với khí chất bình thường của anh. Thực ra, những trang phục này, tôi mua về để anh phối với vest màu đen, anh nhìn chiếc áo sơ mi màu xanh da trời này phối với vest đen sẽ trông rất năng động. Còn có chiếc cà vạt màu rượu vang này phối với áo sơ mi đen sẽ trông cực kỳ có khí chất, chiếc vest màu bạc này phối với áo sơ mi trắng sẽ khiến khí chất của anh nhu hòa hơn một chút, trở nên dịu dàng nho nhã.”
Dường như Quan Triều Viễn đã nghe hết lời mà Tô Lam nói, đi đến trước chiếc gương lớn, ướm thử một lượt hiệu quả phối màu Tô Lam đã nói.
Hình như Quan Triều Viễn đã thay đổi một xíu, trong lòng Tô Lam cảm thấy ấm áp. Mặc dù anh vẫn không thích nói chuyện cho lắm nhưng cuối cùng cũng đã giao lưu với mình vài câu.
Đặc biệt là tối đó bọn họ đã ngủ chung một giường, bởi vì cô mang thai, bọn họ không thể làm gì, nhưng ít nhất hai người đã có sự đụng chạm cơ thể ngẫu nhiên. Dường như loại cảm giác này vẫn rất tốt, Tô Lam không hề bài xích một chút nào.
Đã một tuần trôi qua, Tô Lam hầu như đều sống ở trên giường, không phải vì cô lười, mà là vì mẹ Trần thật sự chấp hành nghiêm túc mệnh lệnh của Quan Triều Viễn. Ngoại trừ việc ăn cơm và đi vệ sinh, mẹ Trần cương quyết không để Tô Lam làm những việc khác, hơn nữa mỗi bữa cơm đều làm cho cô rất nhiều món ăn, đủ loại canh, cứ như vậy, không sót một ngày nào. Tô Lam đã sống hai mươi lăm năm, từ trước đến nay chưa từng trải qua những ngày chán chường đến như vậy, cho nên hơn một tuần, cô đã mập lên tận năm cân, hơn nữa dường như phản ứng mang thai cũng đã dần tốt lên.
Chiều hôm nọ, rảnh rỗi không có chuyện gì làm, Tô Lam không nhịn được gửi một tin nhắn wechat cho Quan Triều Viễn.
“Tổng giám đốc Quan đáng kính, anh có thể để mẹ Trần cho phép tôi ra ngoài đi dạo được không? Tôi bị ủ nổi mốc lên rồi.”
Quan Triều Viên đang họp, sau khi nhìn thấy tin nhắn này, khóe miệng không nhịn được cong lên trên một chút, sau đó trực tiếp trả lời lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!