"Không sao, một cô gái không cẩn thận đổ rượu vang đỏ lên sườn xám của mẹ" Mặt Hồ Tinh không chút thay đổi nói với Hồ Mỹ Ngọc.
Nghe bà ta nói như vậy, Hồ Mỹ Ngọc ngẩng đầu lên, nghênh đón đôi mắt của Kiều Tâm. Hồ Mỹ Ngọc nhìn thấy Kiều Tâm, lập tức nhăn mày, cô ta không biết giả vờ như Hồ Tinh mẹ cô ta, cho nên cười lạnh nói: "Tôi còn tưởng là ai, thì ra là bạn thân của con ph* non Tô Lam kia, vừa rồi tôi nhìn thấy con ph* non Tô Lam kia đã biết có tình huống không ổn. Cô nói xem, có phải con đ* Tô Lam kia bảo cô đến cố ý làm hỏng sườn xám của mẹ tôi không?"
Nhìn thấy Hồ Mỹ Ngọc không khống chế được cảm xúc của mình, mọi người xung quanh đều đang nhìn chăm chú vào cô ta, trong lòng Kiều Tâm cười xấu xa, sau đó cô ấy mới dùng giọng điệu tủi thân nói: "Cô Hồ, dù nói thế nào trước kia Tô Lam cũng là chị em kế với cô, ba cậu ấy cũng đã tự tay nuôi cô lớn, cô nói chuyện như vậy cũng hơi quá khó nghe rồi? Hơn nữa tôi và mẹ cô không có thù oán, tôi cũng không đến mức cố ý làm hỏng sườn xám của dì. Tôi chỉ không may bất cẩn, nếu dì để ý thì tôi sẽ lấy tiền bồi thường cho hai người là được rồi, chỉ là xin cô đừng mở miệng làm tổn thương người khác!”
Tất cả mọi người đều là người nho nhã lễ độ, nghe được miệng Hồ Mỹ Ngọc đầy lời xấu xa, tất cả đều xôn xao lắc đầu.
Lúc này, Diệp Vĩnh Thành đi theo cũng cảm thấy rất mất mặt, vốn dĩ anh ta dẫn cô ta ra ngoài cũng là cố mà làm, cho nên sắc mặt anh ta rất khó coi.
Hồ Tinh là một con cáo già, đương nhiên bà ta hiểu tình hình hiện tại cũng không phải lúc tranh hơn thua với Kiều Tâm, tuy bà ta biết Kiều Tâm là cố ý, nhưng hiện tại mọi người đều sẽ lựa chọn tin tưởng khuôn mặt vô tội của Kiều Tâm.
Cho nên, Hồ Tinh đã vội vàng hòa giải nói: "Đứa nhỏ này, đừng nói bậy, quý cô này sao lại cố ý được chứ? Không sao đâu, mọi người tiếp tục đi, mọi người tiếp tục đi.”
Sau đó, mọi người cảm giác hẳn là sẽ không có gì hay để xem, hơn nữa cũng khá là khinh thường mẹ con Hồ Tinh, cho nên đều giải tán, ba người một nhóm, hai người làm bạn đi nói chuyện phiếm.
Kiều Tâm đi tới trước mặt Hồ Mỹ Ngọc, ánh mắt khinh miệt nhìn cô ta một cái, sau đó xoay người rời đi.
"Cô..." Dù gì Hồ Mỹ Ngọc vẫn là tuổi trẻ nóng tính, cô ta cất bước muốn đuổi theo Kiều Tâm để hơn thua.
Thế nhưng, Hồ Tinh nắm lấy tay cô ta. Thấp giọng răn dạy: "Còn sợ không đủ mất mặt à?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!