Câu nói của Quan Triều Viễn khiến cho Tô Lam vừa tức giận vừa buồn phiền, cô không khỏi thốt lên: "Chẳng qua là khi đó mắt bị mù mà thôi, không phải là anh cũng yêu kẻ bắt cóc sao?"
Tô Lam nói xong thì Quan Triều Viễn nhướng mày, mà gương mặt trêu đùa ban nãy của anh cũng trở nên nghiêm túc.
Kẻ bắt cóc đúng là Phương Ngọc Hoan, chuyện này mãi mãi là chuyện đau đớn trong lòng bọn họ, cũng là sự áy náy của Quan Triều Viễn đối với Tô Lam.
Sau khi nói ra những câu này, Tô Lam có hơi hối hận, cô cũng nhìn thấy trong mắt của Quan Triều Viễn dần bị mất đi sự đau xót.
Mọi việc đã qua lâu như vậy rồi, Tô Lam cũng là một người không để bụng nên không muốn nhắc lại, bởi vì mỗi lần nghĩ lại, trong lòng cô vẫn mơ hồ cảm thấy đau đớn.
Vì vậy, sau đó Tô Lam dùng giọng nói lạnh lùng nói: "Thả tôi ra!"
Hai tay của Quan Triều Viễn cũng không nghe lời của cô mà buông ra, Đôi mắt u buồn của anh nhìn chằm chằm vào người trong ngực đang trừng mắt, lạnh lùng anh.
"Thả tôi ra, anh có nghe thấy hay không?" Thấy anh vẫn đứng im đó, Tô Lam khẽ nhíu mày, giọng nói cũng lên cao gấp mấy lần.
Lần này, Quan Triều Viễn không tiếp tục kiên trì nữa. Anh chậm rãi buông lỏng tay ra. Cảm giác eo của mình được buông lỏng, Tô Lam lập tức lui về sau hai bước, kéo dài khoảng cách với anh. Vừa rồi thật sự rất xấu hổ, thân thể của bọn họ mới tiếp xúc có mấy phút, nhưng không biết tại sao, bây giờ trái tim của cô đang đập rất nhanh.
Lúc này, Quan Triều Viễn dùng ánh mắt u buồn nhìn cô, nói: "Em chán ghét tôi đến như vậy sao?"
Tô Lam hít sâu một hơi, sau đó cô mới quay mặt đi, không muốn nhìn vào đôi mắt của thể làm đảo lộn lòng của cô: "Không phải là tôi chán ghét anh, mà bây giờ tôi đã không còn có cảm giác với anh nữa."
Một câu “không có cảm giác với anh nữa” đã khiến cho cả người Quan Triều Viễn hoảng hốt!.
Anh ngây người sửng sốt một lúc rồi mới đột nhiên cười khổ, nói: "Em biết một câu nói nhẹ nhàng như vậy của em có ý nghĩa như thế nào đối với tôi không?"
"Đó là việc của anh!" Giọng nói của Tô Lam vẫn lành lạnh như cũ, nhưng mà bàn tay của cô đã siết chặt lại.
"Có phải bây giờ nếu tôi chết trước mặt em, em cũng sẽ không đau lòng vì tôi một chút anfo phải không?" Quan Triều Viễn hỏi Tô Lam.
Bây giờ trong lòng Tô Lam thật sự muốn mắng người. Anh là một người đàn ông, sao đột nhiên lại nói đến cái chết? Cô là một người phụ nữ mà cũng đã vượt qua mọi chuyện, đâu có như anh. Bây giờ cô thật sự muốn đi lên đánh anh mấy cái.
Nhưng Tô Lam biết bây giờ cô không muốn đánh anh, cô chỉ có thể càng vô tình hơn mà thôi: "Đương nhiên là tôi sẽ đau lòng rồi."
Nghe cô nói như thế, trên mặt của Quan Triều Viễn hiện lên sự vui vẻ.
"Tôi đau lòng cho con trai và con gái của tôi sẽ mất đi một người ba có tiền, cuộc sống của bọn họ sau này chắc sẽ rất vất vả đây." Nói xong, Tô Lam đảo mắt nhìn khuôn mặt tươi cười đã cứng lại trên mặt Quan Triều Viễn.
Cô nhất định phải nhắc nhở anh, anh còn có con trai và con gái, trách nhiệm trên bờ vai của anh rất nặng, đừng có hơi một tí mà lấy cái chết ra để đe dọa, như vậy có gì hay ho sao? Vẻ mặt Quan Triều Viễn vô cùng mất mát, anh duỗi tay vịn chặt lan can ở trên bục, cảm giác mình đã bị đánh bại. Trước đó, anh cũng là một người cầm lên được nhưng không bỏ xuống được, thế nhưng bây giờ anh đã không còn kiểm soát được cảm xúc của bản thân. Đối mặt với Tô Lam, anh càng lúc càng trở nên bất lực.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!