Quan Triều Viễn cuối đầu nhìn Lam Dịch Bân đang gào khóc, dùng giọng uy nghiêm cảnh cáo: “Sau này giữ cái miệng thối và tay thối của anh cho tốt, đừng có đậu hũ của người phụ nữ nào cũng ăn, nếu không lần sau không chỉ là mấy đấm đơn giản như vậy đâu!”.
Nghe vậy, Lam Dịch Bân ngơ, sau đó vội vàng gật đầu như giã tỏi: “Đại ca, tôi nhớ rồi, nhớ rồi...”
Kế đó, Quan Triều Viễn nhận khăn tay của Lâm Minh đưa, lau tay, rồi tiện tay ném dưới đất, quay lưng rời đi.
Một lúc lâu sau, Lam Dịch Bân bị đánh thảm thương mới dám ngẩng đầu, nhìn hai bóng lưng ban nãy biến mất rồi mới dám chửi mắng một câu: “Mẹ nó, hôm nay đúng là gặp quỷ rồi...”.
Ây da!
Kế đó, Lam Dịch Bân ôm lấy miệng, cảm giác miệng đau vô cùng, chất dịch trong miệng tanh vô cùng, chắc là đều là máu.
Ngay sau đó, Lam Dịch Bân nhổ ra một vật cứng từ trong miệng ra.
Nhìn thấy vật đó trong tay mình, biểu cảm của Lam Dịch Bân khóc đến đáng thương: “Mẹ ơi, răng của ông đây rớt rồi!”.
Lam Dịch Bân khó lòng chấp nhận hiếc răng còn dính máu tươi trong tay, sờ lên gương mặt đầu heo đã xanh tím của mình, khóc oa oa.
“Tôi đã chọc vào ai rồi? Hai tên khốn đó không được chết yên ổn...”.
Nói đến đây, Lam Dịch Bân nhanh chóng bụm miệng mình lại, ngó ngang ngó dọc hai bên hẻm, sợ hai người vừa nãy lại xuất hiện đánh anh ta một trận nữa.
Trong hẻm nửa ngày cũng không có ai xuất hiện, Lam Dịch Bân mới thở phào một hơi.
Kế đó, ánh mắt Lam Dịch Bân nhìn thấy một cái khăn tay màu trắng, anh ta giơ tay nhặt lên, nhìn thấy nhãn hiệu trên đó, bất giác cau mày.
Cái khăn tay nhìn thì bình thường nhưng lại là thương hiệu quốc tế, chắc phải mấy trăm tệ, là hàng xa xỉ, không phải người bình thường thường dùng.
Nhớ lại hai người vừa nãy, không phải ăn mặc bình thường, Lam Dịch Bân nghĩ nát óc cũng không biết đã đắc tội với hai người này từ lúc nào!
Đột nhiên, Lam Dịch Bân nhớ lại lời mà người đàn ông có khí chất lạnh lùng đó nói: “Sau này giữ cái miệng thối và cái tay thối của anh cho tốt, đừng có đậu hũ của người phụ nữ nào cũng ăn.”
Lời này kỳ lạ quá, ăn đậu hũ của phụ nữ?
Đừng nói, anh ta đúng thật là muốn ăn đậu hũ của không ít phụ nữ trong công ty mấy năm nay, nhưng có thể ăn được thì lại không nhiều, gần đây hình như chỉ có quấy rầy một mình Tô Lam mà thôi.
Nhớ đến Tô Lam, Lam Dịch Bân bất giác nheo mắt. Lẽ nào hai người ban nãy là vì Tô Lam mà tới báo thù sao?
Nghĩ thì tướng mạo của Tô Lam cũng không tệ nhưng ăn mặc hằng ngày rất bình thường, thường ngày cũng không thấy cô qua lại với người giàu có nào đâu.
Cuối cùng, Lam Dịch Bân đứng lên, phủi sạch đất trên quần áo, sờ mặt đầu heo của mình rồi khó khăn đi ra khỏi hẻm...
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!