Tô Lam nhìn thấy dáng vẻ tức giận của anh, nói thật, cũng có vài phần khiếp sợ trong lòng.
Nhưng nghĩ lại thì cô không thể nhụt chí, sau đó ưỡn ngực thẳng lưng, nhìn chằm chằm vào Quan Triều Viễn. Lòng nghĩ: Không lẽ anh ta còn định đánh phụ nữ?
Làm sao anh đánh cô được? Anh chỉ là tức giận không biết phải làm gì thôi.
Anh phát hiện, khi đối diện với cô thì mọi tính khí đều không còn, thật là có lúc tức đến mức muốn đâm vào tường, đương nhiên cũng không chỉ đâm một lần.
Ngày vào lúc này, điện thoại trong túi quần reo lên!
Cuộc điện thoại này đến thật đúng lúc, Quan Triều Viễn im lặng lấy điện thoại ra.
Còn chưa xem số hiện trên màn hình đã bắt máy.
“A lô?”
“Tổng giám đốc Quan, hôm nay cuối tuần, không biết anh có sắp xếp gì không, nếu như không có thì có thể cùng nhau ăn bữa cơm không?” Giọng của Linda truyền tới từ đầu dây bên kia. Quan Triều Viễn nghe vậy, do dự một lúc, rồi đảo mắt qua nhìn Tô Lam, nói: “Linda à, tối nay không có sắp xếp gì hết, bây giờ cô ở đâu? Tôi đến đón cô, không phiền, tôi rất tình nguyện cống hiến vì cô, được, chút nữa gặp!”
Nói xong, Quan Triều Viễn giơ tay tắt điện thoại, sau đó ánh mắt đắc ý nhìn về phía Tô Lam.
Tô Lam nghe đến anh ta nói một câu Linda, lòng nghĩ: Hừ, xem ra chưa đến hai ngày bọn họ đã thân thiết rồi, thấy anh ta ân cần với Linda như vậy, chắc là lần này là thật rồi?
“Xin lỗi, tôi không có thời gian ở đây cãi nhau với em, tôi phải đi hẹn hò!” Nói xong, Quan Triều Viễn giơ tay chỉnh lại cà vạt.
Tuy rằng lúc này trong lòng Tô Lam rất khó chịu, nhưng tính cách của cô tuyệt đối sẽ không xuống nước trước mặt anh ta.
Vì thế, giây sau đó, Tô Lam cười nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không làm lỡ dỡ cuộc hẹn của anh, vì nói nhiều với loại người như anh là một loại dày vò!”
Tô Lam nhấn mạnh câu cuối, khiến cho Quan Triều Viễn lập tức nổi đóa.
“Lâm Minh? Lâm Minh!” Ánh mắt Quan Triều Viễn ghim chặt vào Tô Lam, miệng lại không ngừng hét tên Lâm Minh.
Tô Lam cười lạnh lùng nói: “Lâm Minh đi vệ sinh rồi, sao? Mới có một phút thôi mà tổng giám đốc Quan đã đợi không được rồi?”
“Đó là đương nhiên, lẽ nào em chưa nghe nói một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng sao?”
Nói xong, Quan Triều Viễn mở cửa ghế lái, lên xe đạp ga phóng ra ngoài.
Lời này khiến lòng Tô Lam dậy sóng, nhìn theo chiếc xe vừa phóng ra ngoài, giậm chân, quay lưng đi vào lối vào hành lang.
Tiếng chuông...
Vào lúc này, điện thoại để trong túi tạp dề vang lên.
Tâm tình Tô Lam không được tốt, móc điện thoại ra nhìn, chỉ thấy số điện thoại của mẹ, chỉ có thể ổn định lại cảm xúc của mình rồi mới nghe điện thoại.
“Lam Lam, có chuyện rồi, nhanh đi với mẹ một chuyến!” Điện thoại vừa kết nối, giọng gấp gáp của mẹ truyền đến từ đầu dây bên kia.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!