“Đương nhiên không phải!” Tô Lam hé miệng cười, sau đó giải thích: “Anh là ba của con trai và con gái tôi.”
Sự thật đúng là như vậy, anh là ba của bọn nhỏ, cho nên cô hy vọng anh có thể khỏe mạnh, vui vẻ, vậy các con của cô mới nhận được sự chăm sóc vào tình yêu thương tốt nhất. Mấy ngày nay, cô vẫn nghĩ như vậy.
Nhận được đáp án này, Quan Triều Viễn mỉm cười, trong nụ cười lại mang theo chút mất mác, nhưng suy cho cùng câu trả lời này cũng không phải tệ nhất, ít nhất cô không hận anh như trước kia, đây đúng là một khởi đầu tốt đẹp.
“Đi đường chú ý an toàn.” Cuối cùng Quan Triều Viễn nói một câu.
“Cảm ơn.” Nói xong, Tô Lam xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Ra đến cửa phòng bệnh, Tô Lam nhìn Lâm Minh vẫn đứng ở bên ngoài, thấy cô đi ra, Lâm Minh nhíu mày, có lẽ không muốn để cô đi nhanh như vậy?
Tô Lam do dự một lúc, rồi vẫn đi đến dặn dò: “Trợ lý Lâm, đang truyền nước biển rồi, anh vào xem chút đi, nếu có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.”
“Được.” Lâm Minh gật đầu.
Sau đó, Tô Lam lê bước đôi chân mệt mỏi đi về phía thang máy.
Dưới ánh đèn lờ mờ, Tô Lam nhìn Minh An và Xuân Xuân đang ngủ say, sau đó vẫn không thể đi vào giấc ngủ. Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, Trịnh Hạo rút đơn kiện, Tô Yên và Chi Chi được đón về, Tô Mạnh Cương bị mẹ đuổi ra khỏi nhà, Quan Triều Viên cứu Tô Yên và Chi Chi nên bị thương không nhẹ, mà hình như cô lại có cảm giác điện giật với Quan Triều Viễn rồi...
Buổi sáng hôm sau, Tô Lam bế Xuân Xuân, tay cầm theo túi giữ nhiệt, Minh An thì kéo vạt áo của cô đẩy cửa phòng bệnh Quan Triều Viễn ra.
“Ba!” Minh An chạy như bay nhào vào Quan Triều Viễn trước giường bệnh.
“Minh An, con trai ngoan.” Nhìn thấy Minh An, gương mặt lạnh lùng của Quan Triều Viễn lập tức nở nụ cười.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!