Bước vào biệt thự chính là một cái sảnh không hề nhỏ, phong cách của sảnh đều là kiểu Trung Quốc, ngay cả giá giày cũng là gỗ lim quý giá, có thể nhìn ra các lọ hoa đặt trong tủ của sảnh đều là đồ cổ. Mặc dù Tô Lam không biết gì, nhưng cô đã từng nhìn thấy một vài món đồ tương tự trong viện bảo tàng và trong nhà của cán bộ cấp cao.
Thay giày xong, cuối cùng cô bước vào phòng khách, đồ dùng trong phòng khách đều được làm bằng gỗ lim quý giá, rất sang trọng. Dường như cô đã bước vào nhà của một quý tộc dưới sự tô điểm của các vật trang trí như đồ sứ, đồ ngọc, tranh chữ,... Tô Lam lập tức nín thở.
Trên chiếc ghế bành bằng gỗ lim kiểu nhà Minh là một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi, trên mũi đeo một cặp kính gọng vàng, mặc một chiếc quần tây đen và áo sơ mi trắng, mang khí chất của một quan chức cấp cao. May thay khuôn mặt của ông ấy không lạnh lùng cứng rắn như Quan Triều Viễn, trái lại ông ấy cười rất dễ gần.
Nhìn khuôn mặt và cái mũi của người đàn ông trung niên này rất giống với Quan Triều Viễn, xem ra ông ấy là ba của Quan Triều Viễn.
Cách người đàn ông trung niên vài mét trong phòng khách, còn có một chiếc ghế quý phi hoàn toàn khác với phong cách trang trí và kiểu lắp đặt của biệt thự này, ngồi trên ghế quý phi là một người phụ nữ trung niên ăn mặc rất gọn gàng.
Người phụ nữ đó chắc đã ngoài năm mươi tuổi, nhưng bảo dưỡng rất tốt, làn da vừa mịn vừa trắng, hai đầu lông mày vừa mảnh vừa cong, trang điểm hơi đậm, có lẽ là để che đi một số nếp nhăn trên khuôn mặt? Nhưng giữa hai đầu lông mày có chút sắc bén, không được hòa nhã dễ gần như người đàn ông trung niên kia.
KO
Tô Lam nghĩ thầm đây chắc hẳn là mẹ của Quan Triều Viễn? Đôi mắt rất giống Quan Triều Viễn.
Giờ nghĩ lại, có lẽ khí chất lạnh lùng trên người Quan Triều Viễn bắt nguồn từ mẹ anh, nhưng đôi mắt của Lục Trang Đài - mẹ Quan Triều Viễn lại thông minh và sắc bén hơn.
Trong lúc Tô Lam đang quan sát bọn họ, hai ánh mắt của họ cũng đánh giá Tô Lam từ trên xuống dưới mấy lần. Nhất là ánh mắt của mẹ Quan Triều Viễn như hai mũi dao, vả lại làm cô không hiểu nhất chính là bọn họ có vẻ hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy mình, Tô Lam cũng không hiểu tại sao.
Ngay lúc đó, Tô Lam cảm thấy thắt lưng của mình bị xiết chặt.
Vừa cúi đầu xuống đã nhìn thấy cánh tay của Quan Triều Viễn đang ôm eo mình, chỉ thấy thái độ của anh cung kính, nhưng trên mặt không có nụ cười nói: “Ba mẹ, đây là vợ của con Tô Lam.”
Tô Lam nhanh chóng cong lưng cúi đầu nói: “Con chào ba mẹ!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!