Mẹ Trần đã chuẩn bị sẵn vật dụng để súc miệng như kem đánh răng, bàn chải và khăn lông cho Tô Lam, nhưng đồ ngủ, nội y và đồ thay đều không có.
Sau khi Tổ Lam tắm xong, thấy Quan Triều Viễn vẫn chưa về, chỉ có thể tạm thời áo sơ mi có vẻ không thường mặc của anh trong tủ đồ làm đồ ngủ, sau đó giặt hết nội y và quần áo của mình, như vậy sáng mai mới có để thay.
Dỗ Xuân Xuân xong, Minh An bám lấy Tô Lam đến phòng cậu bé để kể chuyện cho cậu bé nghe.
Nhưng không biết vì sao hôm nay Tô Lam lại kể cho Minh An nghe rất nhiều chuyện mà cậu bé vẫn không buồn ngủ.
Cuối cùng Tô Lam ngáp ngắn ngáp dài nhìn đồng hồ treo trên tường đã chỉ mười một giờ, cô bất lực nhìn Minh An, hỏi: "Minh An, sao hôm nay con vẫn chưa buồn ngủ vậy?"
Bây giờ cô kể chuyện muốn khô nước bọt rồi, thật sự không biết sao đôi mắt to tròn của nhóc con này vẫn có tinh thần như thế.
Ai ngờ Minh An lại chui vào lòng Tô Lam, ôm eo Tô Lam, nói: "Mẹ, có thể hôm nay Minh An quá vui, có mẹ kể chuyện vào buổi tối, vả lại còn ở phòng của Minh An nữa, thật sự quá tốt!"
Nghe câu này, tuy Tô Lam rất vui, nhưng càng đau xót hơn.
Cô xoa đầu Minh An, thầm nghĩ: Quả thật cô nợ đứa trẻ này quá nhiều rồi, lúc cậu bé cần mình nhất, mình không thể bên cạnh chăm sóc cậu bé, vừa nghĩ đến đây, cô tự trách vô cùng.
"Minh An ngoan, sau này mẹ sẽ thường xuyên kể chuyện cho con nghe trước khi ngủ, được không?" Tô Lam nhìn Minh An tròn mắt mong chờ nhìn mình, nói.
Vừa nghe câu này, đương nhiên Minh An vô cùng vui vẻ, ngẩng đầu nhỏ, hỏi: "Thật ạ?"
"Đương nhiên là thật rồi, mẹ sẽ không lừa con." Tô Lam gật đầu thề son sắt, trong lòng cũng thề: "Sau này phải bù đắp thật tốt cho đứa trẻ này.
"Mẹ, Minh An yêu mẹ!" Minh An ôm chặt eo Tô Lam.
Lúc này, Tô Lam xoa đầu Minh An, nói: "Nhưng bây giờ con phải ngủ ngay, ngày mai mới có tinh thần đến nhà trẻ, biết không?"
"Biết." Minh An nghiêm túc gật đầu, sau đó ngoan ngoãn nằm xuống gối, nhắm mắt lại.
Lần này chỉ tầm mấy phút, nhịp thở của Minh An đã đều đều, dưới ánh đèn le lói, Tô Lam cúi đầu nhìn Minh An đã ngủ rồi.
Thấy Minh An ngoan như vậy, mắt Tô Lam cũng hơi ươn ướt, sau khi đứa trẻ này biết mình vô cùng bám mình, với lại rất nghe lời mình, cô biết đứa trẻ này thật sự rất cần mẹ.
Tô Lam đắp chăn lên cho Minh An xong, hôn một cải lên mặt cậu bé mới tắt đèn ngủ tường, sau đó khẽ khàng bước ra khỏi phòng Minh An.
Tô Lam lui ra khỏi phòng, vừa định đóng cửa.
Không ngờ vừa giơ tay ra đã có một bàn tay nắm tay cô trên cửa, dọa Tô Lam thấp giọng kêu lên: "Á.."
"Đừng sợ, là tôi!" Sau đó, một giọng nói quen thuộc đột nhiên truyền đến.
Quay đầu nhìn, dưới ánh sáng le lói của đèn tường phòng khách, Tô Lam thấy một gương mặt lạnh lùng.
Thấy là Quan Triều Viễn, Tô Lam không khỏi vuốt ngược: "Anh muốn dọa chết tôi sao?"
"Minh An ngủ rồi à?" Quan Triều Viễn nhìn vào khe cửa, chỉ thấy được một khoảng tối đen.
"Ừm." Tô Lam gật đầu, đóng cửa phòng lại.
"Để tôi nhìn Minh An một cái." Quan Triều Viễn muốn đẩy cửa.
Tô Lam giơ tay giữ cánh tay anh: "Khó khăn lắm Minh An mới ngủ, ngày mai cậu bé còn phải đến nhà trẻ, đừng làm ồn đánh thức cậu bé!"