Thấy Tô Lam hơi luống cuống, mẹ Trần vội vàng nói: "Cô Tô, cậu chủ đã dặn để lại tất cả những thứ này."
Nghe vậy, Tô Lam không khỏi có chút tức giận: "Để lại tất cả? Để anh ta mặc, anh ta dùng à?"
"Chuyện này..." Mẹ Trần hiếm khi thấy Tô Lam mất bình tĩnh như vậy, trong lúc nhất thời cảm thấy khó xử, không biết nên nói gì cho phải.
Thấy biểu cảm của mẹ Trần, Tô Lam hơi hối hận, chuyện này thì có liên quan gì đến mẹ Trần? Bà ấy chỉ làm theo những gì Quan Triều Viễn căn dặn.
Sau đó, Tô Lam thở ra một hơi, nói: "Cháu xin lỗi, dì Trần, cháu không có ý nhắm vào dì."
"Cô Tô, dì biết mà, nhưng cậu chủ cũng có lòng tốt, cậu ấy thích cháu, quan tâm cháu nên mới làm vậy, cháu đừng trách cậu ấy." Mẹ Trần khuyên nhủ.
Nghe vậy, Tô Lam nghĩ thầm: Bình thường người nào có tiền chằng dùng cách này để bắt phụ nữ làm tù binh, nào là mua túi xách, đồ trang sức, nhà lầu xe hơi, tặng nhẫn kim cương, nhưng điều cô muốn không phải những thứ này.
Sau đó, Tô Lam nói với mẹ Trần: "Dì Trần, cháu ra ngoài mua chút đồ."
Nghe được Tô Lam muốn ra ngoài, mẹ Trần lại khó xử: "Cô Tô, cháu thiếu cái gì cứ bảo dì mua về, cháu đừng đi ra ngoài!"
Thấy mẹ Trần tiếp tục ngăn cản mình, Tô Lam không kiềm chế được mà hỏi: "Có phải Quan Triều Viễn bảo dì phải canh chừng cháu, không cho cháu ra ngoài không?"
Bởi vì nhà trẻ Minh An theo học ở cùng một khu, nên không tính là đi ra ngoài, bây giờ, Quan Triều Viễn còn không cho phép cô ra ngoài. Tô Lam biết anh cũng vì sự an toàn của cô, nhưng cô vẫn có cảm giác như bị giam lỏng.
"Cũng không phải không cho cháu ra ngoài, mà là không cho cháu ra ngoài một mình, nếu cháu muốn ra ngoài, dì sẽ bảo tài xế đưa cháu đi!" Mẹ Trần cau mày nói.
"Không cần." Tô Lam nói xong, tức giận đi ra ngoài.
Tô Lam đi thẳng đến trung tâm thương mại gần nhất, có lẽ vì trong lòng bực tức, cho nên cô cứ gặp gì mua nấy.
Mua đồ lót, quần áo, giày dép, túi xách, đồ ngủ, cả đồ trang điểm, tuy không phải thương hiệu lớn nhưng đều là những sản phẩm tinh xảo, khác hẳn với tính tiết kiệm của cô trước đây.
Phụ nữ lúc tức giận đều thích tiêu tiền, sau khi tiêu tiền, cơn giận của họ dường như tan biến. Trước đây, Tô Lam từng cười nhạo người khác, nhưng hôm chính bản thân cô sắp trở thành người phụ nữ hay oán hận.
Nhưng sau khi cơn giận tan biến, nhìn lại thông tin ghi nợ thẻ ngân hàng trên điện thoại di động, cô đau thấu tâm can, đống đồ trên tay cũng phải tốn mấy ngàn!
Sau này nhất định không được dùng tiền để giải quyết mọi việc, nhất định không được, trong lòng cô thầm cảnh cáo bản thân.
Trong tay có đến bảy tám chiếc túi, Tô Lam cảm thấy có gì không đúng ngay khi vừa bước ra khỏi trung tâm thương mại, hình như có người đang theo dõi cô.
Chẳng lẽ người của tập đoàn Kình Thiên đã tìm ra cô? Nghĩ đến đây, Tô Lam sợ đến mềm nhũn hai chân, dù sao đang ở trên đường, những người đó làm gì chẳng được.
Ngay sau đó, Tô Lam vẫy một chiếc taxi rồi đi thẳng.
Ngồi trong taxi, Tô Lam quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy một chiếc xe màu bạc bám đuôi dù chiếc taxi cô ngồi đã rẽ mấy góc.
Lúc này, Tô Lam bắt đầu thấy hơi sợ hãi: những người đó hẳn là chưa có cơ hội ra tay, nếu như nhìn ra cô sớm hơn không biết giờ đã xảy ra tình huống gì rồi.
Vừa rồi cô còn nghĩ Quan Triều Viễn chuyện bé xé ra to, nhưng bây giờ xem ra lo lắng của anh là chính đáng, trong lòng cô cũng bớt chán ghét Quan Triều Viễn hơn.