Vài ngày sau, Tô Lam nhận được một cuộc gọi từ Kiều Tâm.
"Tô Lam, tớ thật sự phục cậu luôn đấy. Sao cậu lại có thể tìm ra tất cả những người xấu xí ở công ty mình nhỉ?" Kiều Tâm nói với giọng điệu tức giận.
“Sao vậy? Bà cô của tớ.” Tô Lam hỏi một cách ngạc nhiên.
“Cái người họ Lý mà cậu giới thiệu cho tớ mới gặp lần đầu tiên đã đụng chạm linh tinh rồi. Tớ chặn anh ta ngay lập tức mà anh ta vẫn đến chỗ làm của tớ để làm phiền. Anh ta còn nói rất vừa lòng với tớ, muốn rước tớ về nhà anh ta luôn!” Nói đến đây thì Kiều Tâm đã run lên vì tức giận.
“Anh ta quá đáng đến vậy á?” Tô Lam nghe vậy thì sững sờ. Sao lại có người như vậy chứ?
“Không phải quá đáng mà là cực kỳ quá đáng. Nói một cách đơn giản thì là biến thái đó.” Kiều Tâm hét lên.
“Nhưng lúc ở công ty trông anh ta cũng bình thường mà…” Tô Lam không tưởng tượng được một người chăm chỉ làm việc như ông Lý lại là người như vậy.
“Được rồi, thôi cậu đừng giới thiệu ai cho tớ nữa, tớ từ từ tìm vẫn hơn. Nếu cứ như vậy thì trái tim của tớ không chịu nổi đâu.” Sau đó, cô ấy cúp điện thoại.
Tô Lam im lặng một lúc rồi đưa ra một kết luận: Xem ra người bị sót lại đều có lý do để bị sót lại. Sau này cô sẽ không giới thiệu những người đàn ông bị sót lại cho Kiều Tâm nữa, không biết được bọn họ là người thế nào.
Không giới thiệu ai cho Kiều Tâm nữa nên sau giờ làm Tô Lam bắt đầu bận bịu với cửa hàng trực tuyến của mình. Thời gian mấy ngày nay thật sự đã bị lãng phí rồi. Tất cả thời gian của cô đều bị hai đứa con và Quan Triều Viễn chiếm hết nên cô có rất ít thời gian chăm sóc cho cửa hàng trực tuyến của mình.
Lúc gần tối, Quan Triều Viễn về nhà sau khi tan làm.
Mẹ Trần cầm lấy chiếc cặp trong tay Quan Triều Viễn. Anh nhìn khắp phòng khách thì chỉ thấy chị Hồng đang chơi với Xuân Xuân và Minh An còn chẳng thấy Tô Lam đâu cả. Anh hỏi với vẻ nghi ngờ: “Tô Lam đâu rồi?”
“Cô Tô đang ở trên tầng.” Mẹ Trần trả lời.
Quan Triều Viễn xoa đầu Minh An và Xuân Xuân rồi đi lên lầu.
Sau khi mở cửa phòng ngủ phụ, Quan Triều Viễn thấy Tô Lam đang ngồi trên sàn nhà đóng gói hàng một cách nghiêm túc. Trên sàn chất đầy gói hàng và đơn hàng chuyển phát nhanh. Anh không khỏi cau mày.
“Em lại bắt đầu bán hàng online à?” Giọng nói của Quan Triều Viễn có phần không hài lòng.
“Đúng vậy.” Tô Lam trả lời rồi lại cúi đầu tiếp tục thu gói hàng.
Quan Triều Viễn đưa tay kéo chiếc cà vạt trên cổ xuống rồi ngồi xổm xuống và nói một cách kiên nhẫn: "Em đừng bán hàng online nữa, được không? Bây giờ thời gian để đi làm và dành cho anh và con còn chưa đủ mà em vẫn dành thời gian vào cái này.”
Tô Lam cười nói: “Xin lỗi anh. Hôm nay mấy đơn hàng này cần gấp nhưng lần sau em sẽ đợi đến lúc Minh An và Xuân Xuân ngủ rồi mới gói hàng.”
Thấy cô không nghe mình thì sắc mặt của Quan Triều Viễn thay đổi: "Em làm việc chăm chỉ như vậy để làm gì?"
“Để kiếm tiền đó.” Tô Lam cười.
“Cuộc sống bây giờ của em chưa tốt sao? Em cần nhiều tiền đến vậy để làm gì?” Quan Triều Viễn hỏi với vẻ nghi ngờ.
“Để mua nhà. Em muốn mua một ngôi nhà thuộc về mình.” Tô Lam cười đáp, nhưng bàn tay vẫn tiếp tục làm việc.
"Em muốn căn nào? Ngân sách là bao nhiêu? Anh sẽ bảo thư ký chuyển tiền vào tài khoản của em ngay lập tức." Quan Triều Viễn vừa nói vừa lấy điện thoại ra định gọi.
Nghe vậy, Tô Lam cau mày. Sau đó cô đứng lên, nhìn người trước mặt rồi nói: "Em biết anh có tiền, nhưng em muốn tự mua một căn nhà thuộc về bản thân nhờ vào năng lực của mình."
"Em thấy căn biệt thự này thế nào? Nếu thấy được thì anh sẽ sang tên cho em ngay lập tức. Lúc đó căn nhà này hoàn toàn thuộc về em rồi." Quan Triều Viễn bước tới, ôm vai Tô Lam.
“Sao anh vẫn không hiểu thế? Triều Viễn, em biết là chỉ cần em muốn thì anh sẽ đưa tất cả cho em. Nhưng đó rốt cuộc cũng không phải là dựa vào hai tay của em mà có được.” Tô Lam nói.
“Vậy thì có gì khác đâu?” Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam với ánh mắt khó hiểu.
Tô Lam quay đầu nhìn ra phương xa ở phía ngoài cửa sổ rồi nói: "Có thể anh không biết em đã có một tuổi thơ thế nào. Bố bỏ rơi mẹ con em, còn mẹ thì chỉ có thể trông cậy vào sự giúp đỡ của họ hàng và một vài công việc lặt vặt để nuôi dạy hai chị em. Từ khi bé em và em gái đã không có cảm giác an toàn, sợ ngày mai không có cơm ăn, sợ không đóng nổi học phí, sợ mẹ sẽ ôm bọn em rồi khóc trong bất lực…”
Nói đến đây, bả vai Tô Lam khẽ run lên. Cô không cầm nổi nước mắt.
Quan Triều Viễn bước đến, ôm lấy cô từ phía sau rồi dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt trên má cô. Giọng nói nhẹ nhàng của anh cất lên: “Sau này anh sẽ chăm sóc em, anh sẽ không để em phải chịu khổ nữa."
Nghe được lời nói của người phía sau, trong lòng Tô Lam cảm thấy vô cùng ấm áp. Nhưng cô vẫn lắc đầu. "Không, sau này em sẽ học cách dựa vào chính mình. Như vậy thì trái tim của em sẽ không bao giờ hoảng loạn nữa."
“Chẳng lẽ em sợ anh sẽ thay lòng đổi dạ sao?” Quan Triều Viễn xoa đầu cô rồi hỏi với vẻ cưng chiều.
Nghe vậy, Tô Lam mỉm cười rồi quay người lại và nằm trong vòng tay của Quan Triều Viễn. Sau đó cô chọc vào ngực anh rồi nói: “Triều Viễn, mọi người nói tình yêu là đến chết không rời, là chuyện trăm năm. Nhưng em lại không nghĩ như vậy.”
“Em không tin tưởng anh à? Anh…” Quan Triều Viễn vội vàng giải thích.
Nhưng Tô Lam che miệng anh lại rồi ngẩng đầu nhìn anh, nói: "Không phải em không tin tưởng anh mà là em có một cách nhìn khác về tình yêu."
Quan Triều Viễn nhìn cô, lắng nghe những lời cô nói một cách chăm chú.
“Tình yêu của một người đàn ông với một người phụ nữ có thể chỉ kéo dài vài năm, vài chục năm hoặc thậm chí là mấy chục năm. Nhưng nếu nói người đàn ông này yêu người phụ nữ đó cả đời thì em thấy có vẻ hơi gượng ép.” Tô Lam cười nói.
Quan Triều Viễn mở miệng, nhưng cuối cùng chẳng thốt ra được chữ nào.
Tô Lam nói thêm: “Có rất nhiều lý do để không yêu. Có thể anh ta phát hiện cô ấy có quá nhiều khuyết điểm, không thể sửa đổi được hoặc là anh ta thích một người khác. Cũng có thể là do thân phận, địa vị và môi trường thay đổi nên anh ta không còn có cảm tình với người phụ nữ mà mình yêu năm xưa nữa. Ngược lại thì cách phụ nữ yêu đàn ông cũng vậy. Giống như bố em lúc đầu cũng yêu mẹ nhưng khi ông ấy gặp được Hồ Tinh thì ông đã đem lòng yêu bà ta nên mới vứt bỏ mẹ em.”
“Anh nữa, chẳng lẽ anh dám nói trước đây mình chưa bao giờ yêu Phương Ngọc Hoan sao? Chắc là lúc đó cũng yêu một cách sâu đậm lắm nhưng bây giờ anh còn yêu cô ta không?” Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn với ánh mắt tinh nghịch rồi hỏi.
“Anh không thể phản bác những lời nói của em. Nhưng anh vẫn nghĩ tình yêu là một thứ vĩnh cửu.” Nụ cười trên mặt Quan Triều Viễn hơi không được tự nhiên.
“Vậy nên phụ nữ phải có khả năng nuôi sống bản thân và con cái. Đặt tất cả vào người đàn ông là một việc quá liều lĩnh. Đây là một chân lý mà em đã rút ra từ kinh nghiệm của bản thân trong nhiều năm qua. Vì vậy, em sẽ mua một ngôi nhà cho riêng mình, phòng khi anh không còn yêu em nữa thì em vẫn sẽ có một nơi để ở với các con.” Ánh mắt Tô Lam toát lên sự kiên định.