Năng suất làm việc của Lý Chấn Phong rất nhanh, chưa đến mười phút Lý Chấn Phong đã gọi lại, không những đặt xong giường bệnh ở viện điều dưỡng mà còn hạ cho Tô Lam một mức giá ưu đãi, Tô Lam vô cùng vui mừng và cảm kích.
Sáng sớm hôm sau, Tô Lam và Sở Thanh Diên đưa Tô Yên vào viện điều dưỡng.
Môi trường trong viện điều dưỡng rất tốt, có thể hình dung bằng kề non cận nước, môi trường thanh tịnh, sạch sẽ, phẩm chất của bác sĩ và y tá cũng rất tốt. Chẳng trách lại xây viện điều dưỡng ở chỗ này, môi trường xung quanh đây rất có ích cho việc điều chỉnh cảm xúc của người bệnh.
Tuy chi phí tốn kém nhưng để Tô Yên sớm khỏe lại, cô cũng chẳng để ý nhiều như vậy làm gì nữa.
Viện dưỡng lão sắp xếp cho Tô Yên một phòng đơn, Sở Thanh Diên ở lại đây cùng cô ấy, Tô Lam cũng yên tâm hơn nhiều.
Nhìn Tô Yên vẫn đang ngồi thẫn thờ trên giường bệnh, trong lòng Tô Lam chua xót, cô xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Sở Thanh Diên cũng thở dài, theo sau Tô Lam ra ngoài nói chuyện.
"Mẹ, khi nãy bác sĩ nói bây giờ Tô Yên vẫn có chút rối loạn lo âu, tinh thần và cảm xúc rất không ổn, mẹ ở cạnh con bé phải chú ý hơn!" Tô Lam không yên tâm mà dặn dò.
"Mẹ biết, Lam Lam, lần này cảm ơn Triều Viễn giúp mẹ, vừa rồi cô y tá nói Viện trưởng dặn dò họ phải phục vụ chúng ta chu đáo, nói là nếu có yêu cầu gì thì cứ nói ra, chắc chắn bọn họ sẽ nghĩ cách giải quyết, có thể thấy người ta đang giữ thể diện cho Triều Viễn." Sở Thanh Diên nói rất hài lòng.
Nghe thấy vậy, Tô Lam hơi mím môi.
Mẹ không biết có thể cô và Quan Triều Viễn lại sắp kết thúc rồi, mà lần này là cô nhờ Tổng giám đốc Lý mới có thể đưa Tô Yên vào viện điều dưỡng này, nhưng cô vẫn phải giả vờ, ra vẻ mình và Quan Triều Viễn rất hạnh phúc, bởi vì không thể để mẹ lo lắng về cô thêm nữa.
Lúc này, Tô Lam bỗng chuyển chủ đề: "Phải rồi, sao mấy hôm nay không nhìn thấy Tô Mạnh Cương?"
Mấy tháng nay, ông ta luôn sống ở nhà Tô Yên, đến nhà Tô Yên hai lần lại không nhìn thấy ông ta, lẽ nào ông ta không dính lấy mẹ như keo dính chuột nữa?
Nghe vậy, Sở Thanh Diên cười khổ nói: "Từ lúc biết trong tay Tô Yên có một trăm vạn đó, ông ta liên tục quấy rối, đòi tiền, vay tiền Tô Yên, Tô Yên không chịu được nên đưa chút tiền cho ông ta, nhưng ông ta cầm tiền ra ngoài tiêu sài rất hoang phí. Lần này mẹ bảo Tô Yên đưa ông ta mấy nghìn tệ, nhân lúc ông ta đang xõa ở bên ngoài, bọn mẹ đã vào đây, dù sao bọn mẹ còn phải ở đây dài dài, ông ta cũng không dễ dàng tìm ra bọn mẹ, vả lại nơi này là bệnh viện khép kín, đừng ai hòng vào đây quấy rầy chúng ta, cứ để ông ta tự sinh tự diệt ở bên ngoài đi, dẫu sao đều là ông ta tự làm tự chịu!"
Nghe thấy vậy Tô Lam lấy làm ngạc nhiên, cuối cùng mẹ cũng quyết tâm rồi.
Trước đây mẹ luôn mềm lòng với Tô Mạnh Cương, luôn nói dù sao ông ta cũng là ba ruột của hai chị em bọn họ, luôn nghĩ tới chút tình xưa đó.
Tầm mấy ngày này cuối cùng mẹ cũng nhận ra Tô Mạnh Cương không thể thay đổi được, bà đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi.
Nhìn lướt qua Tô Lam đang nhìn chằm chằm mình, Sở Thanh Diên thở dài nói: "Nếu Tô Mạnh Cương không ra sức nhúng tay vào thì có lẽ Tô Yên sẽ không đi đến bước đường này."
Nhìn dáng vẻ đau lòng của mẹ, Tô Lam tiến lên đỡ lấy vai mẹ an ủi: "Mẹ, chuyện đã đến nước này nói nhiều cũng vô ích, chúng ta chỉ có thể hy vọng Tô Yên mau chóng khỏe lại, sau này bắt đầu lại từ đầu."
"Đành phải vậy thôi." Sở Thanh Diên rưng rưng gật đầu.
Ra khỏi viện điều dưỡng, Tô Lam đi chầm chậm men theo bờ sông, lòng cô nặng trĩu.
Cô không biết mẹ và Tô Yên sẽ phải ở đây bao lâu, cô biết bệnh về tâm lý rất khó chữa trị, rất có khả năng phần đời còn lại của Tô Yên vẫn sẽ tiếp tục như vậy, nếu vậy thì phải làm sao? Lẽ nào để mẹ ở bên Tô Yên cả đời sao? Nhưng không ở bên Tô Yên, cô và mẹ đều không yên tâm...
Ring ring... Ring ring...
Tô Lam đang đứng bên lan can bờ sông suy nghĩ vẩn vơ thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo.
Lấy điện thoại ra xem, là Tổng giám đốc Lý gọi đến, Tô Lam nhanh chóng bắt máy, dù sao lần này người ta đã giúp cô một chuyện lớn.
"Tổng giám đốc Tô, cô hài lòng với sắp xếp của viện điều dưỡng chứ? Nếu có gì không hài lòng thì cứ nói với tôi, tôi đi nói chuyện với bên đó." Điện thoại vừa được kết nối, đầu bên kia đã truyền đến giọng nói của Tổng giám đốc Lý.
Tô Lam vội cười: "Rất hài lòng, rất hài lòng, lần này thật sự cảm ơn Tổng giám đốc Lý, tối nay ông có rảnh không? Tôi mời ông một bữa cơm nhé?"
"Đều là bạn cả mà, không cần khách sáo như vậy." Tổng giám đốc Lý khách sáo nói.
"Chính vì là bạn nên mới ăn bữa cơm mà thôi, nếu không chẳng phải tôi đã đích thân đến nhà thăm ông rồi sao?" Tô Lam cười nói.
Sau đó, Tổng giám đốc Lý vô cùng dễ chịu mà đồng ý: "Được thôi, vậy thì ăn một bữa cơm, mỗi hai chúng ta thì cũng chán, cứ mời cả cô Kiều tới đi, cho náo nhiệt!"
"Được, quyết định vậy nhé, tôi đặt chỗ xong sẽ gửi tin nhắn cho ông." Nói xong Tô Lam liền ngắt máy.
Sáu rưỡi tối Tô Lam và Kiều Tâm đã ngồi trong nhà hàng đợi Lý Chấn Phong.
"Giờ này rồi sao vẫn chưa đến thế?" Kiều Tâm vươn cổ nhìn ra phía cửa nhà hàng, hỏi.
"Tổng giám đốc Lý nói có chút việc bị trì hoãn, sẽ đến muộn một chút." Để cho lịch sự, Tô Lam và Kiều Tâm đứng đợi ở phòng chờ.
Lúc này, Kiều Tâm bắt đầu than vãn: "Tớ cũng chẳng hiểu cậu nghĩ gì, nhà tư bản ngay bên cạnh thì không nhờ, lại cứ phải phiền đến Tổng giám đốc Lý người ta, cậu đúng thật là bỏ gần tìm xa!"
Tô Lam chu chu môi, giận dỗi nói: "Không có anh ta, tớ vẫn có thể xử lý tốt mọi việc."
"Đừng bảo hai người các cậu vẫn chưa làm lành nhé? Không đến mức đó chứ? Cậu nói một câu mềm mỏng sẽ chết sao? Cậu làm vậy là đuổi hết đàn ông đi rồi đấy biết không?" Kiều Tâm có lòng tốt nhắc nhở Tô Lam.
"Đi thì cứ đi đi, không phải của mình, gượng ép cũng không giữ lại được." Tô Lam mạnh miệng đáp.
"Giờ cậu đúng là chẳng vào đầu cái gì cả, đợi đến khi người phụ nữ khác lấp đầy khoảng trống thì cậu đừng có khóc nhè nhé." Kiều Tâm nói đùa một câu.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!