Dĩ nhiên Tô Lam không muốn chống đối trực tiếp với Lục Trang Đài, dù sao trên danh nghĩa bà ấy cũng là mẹ chồng, tội danh số một là chống đối mẹ chồng này mà truyền ra ngoài thì có thể sẽ đè chết cô.
Thế nên, Tô Lam bèn nói: “Mẹ, con đang suy nghĩ quần áo của Triều Viễn phải dùng nước giặt quần áo gì để giặt mới tốt.”
Nói xong, Tô Lam bèn đi tới chỗ góc tường, nhấc một rổ quần áo lên đi lên lầu.
“Nhớ kỹ sau khi giặt tay xong, phải ủi nóng cho thật phẳng, lát nữa tôi sẽ dạy cô làm như thế nào.” Lục Trang Đài nhìn theo bóng lưng Tô Lam nói.
“Con biết rồi.” Tô Lam khẽ gật đầu, sau đó đi lên lầu.
Trước kia, chỉ đồ lót Tô Lam mới giặt bằng tay, từ sau khi dọn đến đây ở, cả nhà bọn họ đều đưa áo ngoài đến giặt ngoài tiệm, bây giờ nhìn chậu rửa mặt và bồn tắm ngâm một đống quần áo lớn, Tô Lam đau cả đầu!
Nhìn vào gương ở bồn rửa tay, Tô Lam tự nói với mình: Nếu đã làm, vậy thì phải làm cho thật tốt!
Sau đó, Tô Lam tốn thời gian cả một buổi sáng mới giặt sạch sẽ hết được tất cả quần áo.
Cơm trưa xong, quả nhiên Lục Trang Đài đi lên giám sát cô ủi quần áo, Tô Lam vốn còn tưởng là Lục Trang Đài nhìn một cái rồi sẽ đi xuống lầu, như vậy thì cô cũng có thể nhân cơ hội ngủ một lát rồi bắt đầu dậy ủi quần áo sau.
Nhưng mà Lục Trang Đài lại cầm một tập giấy báo đi lên, cứ thế ngồi ở trên ghế dài bắt đầu đọc báo, rất rõ ràng, bà ấy làm như vậy là muốn giám sát không cho cô lười biếng.
Hết cách, Tô Lam chỉ có thể đứng ủi từng chiếc quần chiếc áo một, trong lúc ủi, hai mắt cô đều sắp díu lại, nhưng vẫn cố chịu đựng.
Mãi cho đến hơn bốn giờ chiều, Lục Trang Đài mới gập tờ báo lại, ngáp một cái rồi nói: “Thu hết quần áo lại đây đi, mẹ Trần mua gà, cô xuống nấu canh đi, để cho Triều Viễn với Minh An về còn uống.”
“Con biết rồi.” Tô Lam thật muốn khóc mà trả lời.
Trước khi Lục Trang Đài rời đi, khóe môi lại gợi lên một nụ cười lạnh.
Đúng lúc Tô Lam nhìn thấy nụ cười không có ý tốt đó của bà ấy, cô nhíu mày, biết bà ấy đang cố ý làm khó mình, cho nên trong phút chốc quả thật là tức muốn nổ phổi.
Ngồi ở trên giường, trong một thoáng Tô Lam không biết nên làm gì mới tốt? Chẳng lẽ cứ phải luôn luôn nén giận như vậy sao? Thế thì những tháng ngày sau này của cô sẽ cực kỳ khổ sở đó.
Đúng vào lúc này, dưới lầu vang lên tiếng của mẹ Trần.
“Mợ chủ, bà chủ gọi mợ xuống dưới một chuyến!”
Nghe thấy lời này, Tô Lam không dám chậm trễ, nhanh chóng đứng dậy xỏ dép lê đi xuống lầu.
Lúc Tô Lam bước xuống bậc thang cuối cùng, tầm mắt nhìn thấy một người đứng ở trong phòng khách, không khỏi nhíu mày.
“Ông tới làm gì?” Tô Lam đi đến trước mặt ông ta, trong mắt có ngạc nhiên mà cũng có bực bội.
Tô Mạnh Cương ngại ngùng nói: “Tô Lam, ba biết con với Triều Viễn sắp kết hôn, nghe nói ông thông gia và bà thông gia cũng tới, cho nên ba cố ý mua quà đến đây thăm hỏi một chút, đây cũng là phép lịch sự của nhà chúng ta nữa mà!”
“Mấy phép lịch sự này có mẹ tôi xử lý là được rồi, ở này không chào đón ông, ông mau đi đi!” Tô Lam không kiên nhẫn nói.
Cô hoàn toàn không ngờ tới Tô Mạnh Cương sẽ tìm tới cửa, đây quả thật là làm trò cười trước mặt Lục Trang Đài mà, cho nên chỉ có bảo ông ta mau đi nhanh đi thì hơn, nếu như nói ra lời gì không nên nói, thì sẽ càng khiến cho người ta chê cười.
Nói xong, Tô Lam bèn đi tới cầm lấy mấy hộp quà dưới chân Tô Mạnh Cương, kéo ông ta đi về phía cửa ra vào...
Lúc này, Lục Trang Đài ngồi ở trên sô pha lên tiếng: “Tô Lam, cô làm như vậy là không đúng rồi, ba cô tới thăm nhà chúng ta cũng là có ý tốt, sao cô có thể nói chuyện với ba mình như vậy chứ?”
Tô Lam nhìn ra trên mặt Lục Trang Đài là ngoài cười nhưng trong không cười, rõ ràng là đang muốn xem trò cười của cô.
Cho nên, Tô Lam bèn nói với Lục Trang Đài: “Mẹ, tình cảnh của nhà chúng con mẹ không hiểu đâu.”
“Kể cả tôi có không hiểu, thì cũng không có đứa con gái nào mà lại đối xử với ba mình như thế.” Lục Trang Đài giống như nhất quyến muốn đòi lại lẽ phải cho Tô Mạnh Cương, quay đầu nói với mẹ Trần: “Mẹ Trần, mau mời ông thông gia ngồi xuống, pha một bình trà ngon tới đây!”
“Dạ vâng.” Mẹ Trần bất đắc dĩ đáp lời.
Không đợi mẹ Trần mời, Tô Mạnh Cương nghe thấy lời Lục Trang Đài, bèn xoay người đẩy Tô Lam ra, cười hì hì ngồi ở trên sô pha đối diện Lục Vân. “Vẫn là bà thông gia thông tình đạt lý, đứa con gái này của tôi lúc nào cũng luôn cãi lời tôi, nhưng mà hổ dữ không ăn thịt con, dù có thế nào thì tôi vẫn nghĩ cho con bé.”
“Bậc cha mẹ ở trên đời luôn là như thế, thật là làm khó lòng cha mẹ.” Lục Trang Đài cười nói, nhưng mà đôi mắt lại quan sát Tô Mạnh Cương từ trên xuống dưới một lần, khóe môi nhẹ nhàng mím lại, rõ ràng bà ấy quá chướng mắt Tô Mạnh Cương.
“Bà thông gia, hiện giờ tình cảnh của tôi cũng không quá tốt, chỉ có thể mua cho bà mấy hộp đặc sản, mong bà không lấy làm phiền lòng.” Tô Mạnh Cương bày ra vẻ nịnh hót với Lục Trang Đài.
“Đều là người thân cả, dĩ nhiên tôi sẽ không trách móc, chỉ là loại đặc sản này trước giờ nhà chúng tôi không bao giờ ăn, tôi thấy hay là ông cầm về tự ăn đi, có điều tôi cũng cảm ơn ý tốt của ông! Đúng rồi, sao bà thông gia lại không tới cùng với ông? Tôi nghe nói hai người đã sớm không ở cùng với nhau nữa rồi có phải không?” Đôi mắt khôn khéo của Lục Trang Đài nhìn chằm chằm vào Tô Mạnh Cương.
“Đừng nói nữa, con gái út bị chuyện kết hôn ảnh hưởng, nên bây giờ bà ấy đang ở trong viện chăm nom con bé. Tôi đã sớm ly hôn với bà ấy, có điều dạo này chúng tôi đang bàn bạc về chuyện kết hôn lại, dù sao Triều Viễn cũng là người có tiếng, đợi đến khi hai đứa nhỏ kết hôn, hai vợ chồng chúng tôi còn phải tham dự đám cưới nữa chứ, dĩ nhiên không thể để cho Triều Viễn mất mặt được.” Tô Mạnh Cương cười nói.
Nghe thấy lời này, Tô Lam ở bên ngoài rất là bất đắc dĩ, nhưng mà lại không đuổi được ông ta đi, cho nên trong lòng rất bực.
Lục Trang Đài lại cúi đầu nghịch chiếc nhẫn phỉ thúy xanh biếc trên tay mình, bĩu môi nói: “Việc đã đến nước này, cho dù Triều Viễn có mất mặt, cũng là điều đã dự đoán trước.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!