Nhìn thấy ba không đáng ngại, Quan Triều Viễn thở dài một hơi
“Ba, ba vừa mổ xong, đừng nói chuyện nhiều.” Quan Triều Viễn nói.
“Ừ.” Quan Danh Sơn gật đầu.
Từ sau khi Quan Triều Viễn tiến vào, anh đều không có nhìn cô, trong lòng Tô Lam cảm thấy rất khó chịu, trong lòng cũng hơi khủng hoảng, sợ anh tự trách mình.
"Ba cần nghỉ ngơi, chúng ta ra ngoài nói chuyện.” Thấy Quan Danh Sơn nhắm mắt lại, Quan Triều Viễn quay đầu liếc nhìn Lục Trang Đài nói.
Sau đó Quan Triều Viễn, Lục Trang Đài và Tô Lam lui ra khỏi phòng bệnh.
Quan Triều Viễn trước hết sai Lâm Minh mang theo mấy nhân viên đi theo ra ngoài chờ.
Sau đó Quan Triều Viễn quay đầu hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao ba lại đột nhiên bị xe đụng?”
“Em…” Tô Lam vừa định trả lời.
Lục Trang Đài mỉa mai: “Chuyện này cần hỏi vợ ngoan của con, nếu không phải nửa đường cô ta quay lại cãi nhau với mẹ, ba con cũng sẽ không đuổi theo ra ngoài, không đuổi theo ra ngoài vậy sẽ không bị xe tông.”
Nghe nói như thế, Quan Triều Viễn quay đầu nhìn Tô Lam, nghiêm túc hỏi: “Là vậy sao?”
Tô Lam đầu tiên khẽ gật đầu, nhưng sau đó lại liều mạng lắc đầu.
“Rốt cuộc có hay không?” Giờ phút này giọng nói của Quan Triều Viễn rất nghiêm khắc.
Nhìn thấy dáng vẻ hết đường chối cãi của Tô Lam, Lục Trang Đài cười đắc ý một tiếng.
Giờ phút này Tô Lam cũng không biết trả lời Quan Triều Viễn làm sao, nhưng Lục Trang Đài kể lại cũng khá chính xác, cô thật sự không cãi lại được, có điều cô biết mình vẫn phải làm thanh minh cho mình một cái, không thể để Lục Trang Đài nói cái gì chính là cái đó.
Sau đó Tô Lam lập tức nói: “Triều Viễn, em để quên điện thoại ở nhà, cho nên trở về lấy, không ngờ đúng lúc nghe được mẹ nói chuyện phiếm với Kim Kỳ, bà ấy nói cố ý làm khó dễ em, chính là muốn thuần hóa em, sợ em sau này không nghe lời bà ấy, uy hiếp địa vị ở nhà của bà ấy. Nghe những lời này, em nhất thời tức giận, cho nên mới cãi nhau với bà ấy hai câu, em…”
Lúc này Lục Trang Đài ngắt lời Tô Lam: “Con xem đi, cô ta thừa nhận trở về cãi nhau với mẹ đó.”
“Vì sao tôi cãi nhau với bà? Lẽ nào tất cả đều là lỗi của tôi sao?” Giờ phút này Tô Lam không nhịn được trách móc Lục Trang Đài.
“Con xem đi con trai, lúc con đang ở đây cô ta còn như vậy, có thể nghĩ ra sáng hôm nay cô ta bất kính với mẹ thế nào rồi đấy, hơn nữa còn ta còn muốn ra tay đánh mẹ.” Lục Trang Đài lên án.
“Vì sao bà lại đảo lộn trắng đen? Rõ ràng là bà ra tay muốn đánh tôi trước, tôi mới bắt lấy tay của bà.” Tô Lam dựa vào lí lẽ biện luận
“Cho nên cô đã đẩy ngã tôi.” Lục Trang Đài nói.
“Tôi chỉ đẩy bà một cái, nhưng bà vịn vào ghế sô pha, cũng không có ngã.” Tô Lam lập tức nói tiếp.
“Cho dù tôi đánh cô, cô cũng không nên đánh trả, tôi là mẹ chồng cô, côn có còn gia giáo hay không?” Lục Trang Đài không buông tha.
“Tôi từng nói đừng nói hai chữ gia giáo này với tôi, tôi…”
Trong lúc nhất thời, Tô Lam và Lục Trang Đài cãi nhau loạn xạ tôi một lời, bà một lời.
“Đủ rồi.” Lúc này Quan Triều Viễn lập tức rống lên.
Giọng nói của anh rất lớn, rất uy nghiêm, Lục Trang Đài và Tô Lam nhanh chóng ngậm miệng, không ai dám nói câu nào nữa, bởi vì sắc mặt Quan Triều Viễn rất khó coi, nói không chừng một khắc sau sẽ hoàn toàn bùng nổ.
“Nơi này là bệnh viện, các người ầm ĩ như thế khiến cho người khác nghe được không cảm thấy mất mặt sao?” Sau đó Quan Triều Viễn kìm nén tức giận nói.
“Dù gì mẹ cũng là bề trên, cô ta như vậy mẹ không chịu được.” Mặc dù Lục Trang Đài càm ràm, nhưng giọng nói rõ ràng có chút uất ức.
Tô Lam thì không nói gì.
Sau đó Quan Triều Viễn nói với Lục Trang Đài: “Mẹ, mẹ cũng mệt rồi, để mẹ Trần đưa mẹ đi nghỉ ngơi, nơi này con và Tô Lam coi chừng là được.”
Nghe nói như thế, Lục Trang Đài gật đầu, sau đó rời đi cùng mẹ Trần.
Sau khi hai người đều rời khỏi, trong hành lang lập tức vắng lặng, chỉ còn lại Quan Triều Viễn và Tô Lam.
Ánh mắt hai người giao nhau, Tô Lam mở miệng trước: “Anh muốn mắng thì mắng đi, ba biến thành như vậy, em quả thật có trách nhiệm.”
Nói thật, trong lòng Tô Lam rất áy náy, nhưng vừa nãy Lục Trang Đài cứ nói mình hại Quan Danh Sơn bị xe tông, cô đương nhiên không thể không giải thích cho bản thân, thật ra bây giờ nếu Quan Triều Viễn chửi mình vài câu, trong lòng cô còn dễ chịu tí.
Quan Triều Viễn chậm rãi cất bước tới trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô nói: “Anh biết em không phải cố ý.”
Nghe nói như thế, khóe miệng Tô Lam nở nụ cười vui mừng.
Cô biết anh sẽ không tin tưởng lời nói một phía của Lục Trang Đài, anh hiểu rõ trong lòng cô không phải một người xấu.
Sau đó Quan Triều Viễn lại nói: “Nhưng anh vẫn phải phê bình em, tính cách của em quá mạnh mẽ, gặp chuyện dễ dàng kích động, không biết biến báo, cho nên mới đối chọi gay gắt với mẹ, dù sao bà ấy cũng là bề trên, cãi nhau với ba ấy, em không có quả ngon để ăn, xảy ra tình huống gì đều sẽ đổ trách nhiệm lên người em, ví như bây giờ.”
Không thể không nói lời của Quan Triều Viễn quả thật nói đúng trọng điểm, trong lúc nhất thời trong đôi mắt Tô Lam đầy nước mắt.
Một lát sau, anh đưa tay lau nước mắt trên gò má cô.
“Triều Viễn, mẹ của anh và em có lẽ sau này không thể ở chung một mái nhà rồi, bọn em không chung sống hòa bình được nữa.” Tô Lam dùng đôi mắt đau thương và bất lực nhìn anh.
Cô biết mình đã cho Quan Triều Viễn một vấn đề khó, nhưng nếu như lại để cô và Lục Trang Đài sớm chiều ở chung, có lẽ sẽ càng ngày càng không thể cứu vãn.
Quan Triều Viễn cúi đầu suy nghĩ một tí, lập tức nói: “Không bằng em tạm thời uất ức ở bên ngoài đi, chờ mẹ anh rời khỏi Giang Châu thì em hãy về, trong nhà không thể gặp rắc rối nữa.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!