Lúc này Quan Triều Viễn khẽ nói bên tai Tô Lam: “Thật xin lỗi, đều là lỗi của anh.”
Nghe được anh nhận lỗi, trong lòng Tô Lam giống như tràn vào một dòng suối nước nóng.
Sau đó cô lập tức nói: “Thật ra em cũng có lỗi, em nên thương lượng với anh chuyện tránh thai.”
Quan Triều Viễn bỗng kéo Tô Lam ra, nhìn chằm chằm cô nghiêm túc hỏi: “Anh có một câu hỏi.”
“Anh hỏi đi.” Tô Lam nghiêm túc nhìn anh.
“Lần sau chúng ta rốt cuộc có tránh thai không?” Quan Triều Viễn nghiêm trạng nói.
Nghe nói như thế, Tô Lam sững sờ, sau đó tức giận vỗ vai anh: “Đáng ghét!”
“Đáng ghét gì? Vấn đề anh hỏi rất nghiêm chỉnh mà.” Đôi mắt Quan Triều Viễn lóe sáng.
“Thật ra anh không nghiêm chỉnh nhất.” Tô Lam dùng ngón tay chọt lồng ngực Quan Triều Viễn.
“Có ai không?” Lúc này trong phòng bệnh truyền đến tiếng kêu yếu ớt.
Quan Triều Viễn và Tô Lam lập tức quay người tiến vào phòng bệnh.
Chỉ thấy Quan Danh Sơn đã tỉnh hoàn toàn, nhìn thấy con trai, ông ấy giơ tay lên: “Ba hơi khát…”
“Ba, con lập tức cho ba uống nước.” Quan Triều Viễn vội nói.
Tô Lam tranh thủ thời gian luống cuống tay chân đi rót một ly nước tới, Quan Triều Viễn nhẹ nâng đầu Quan Danh Sơn lên, đưa ly nước đến miệng ông ấy, cho ông ấy uống mấy ngụm nước.
Uống nước xong, Quan Danh Sơn mới thỏa mãn khẽ gật đầu.
Sau đó Quan Minh Sơn giữ chặt tay Quan Triều Viễn dặn dò: “Đừng trách Tô Lam, là ba không cẩn thận.”
Nghe nói như thế, trong lòng Tô Lam rất khó chịu.
Thật ra Quan Danh Sơn là một người già tố chất rất cao, rất khiến cho người ta tôn trọng, Tô Lam cũng không biết năm đó vì sao ông ấy kết hôn với Lục Trang Đài? Có điều ngẫm lại, mẹ mình cũng là một người con gái lương thiện, lại gặp phải tên đàn ông cặn bã như Tô Mạnh Cương.
“Ba, con cũng có trách nhiệm.” Tô Lam khổ sở nói.
“Tính cách mẹ con không tốt, con đừng trách bà ấy, cả nhà hòa thuận mới có thể suôn sẻ.” Quan Danh Sơn dùng ánh mắt mong đợi nhìn Tô Lam.
Nghe nói như thế, trong lòng Tô Lam hết sức khó xử, cô quả thực muốn cả nhà hòa thuận, nhưng thái độ Lục Trang Đài thì…
Chẳng qua Quan Danh Sơn bây giờ đang bệnh, từ thái độ an ủi của ông ấy, Tô Lam vẫn gật đầu: “Ba, con hiểu.”
“Vậy là tốt rồi.” Nhìn thấy Tô Lam gật đầu, Quan Danh Sơn mới mệt mỏi nhắm mắt.
Quan Triều Viễn và Tô Lam trông coi trước giường bệnh Quan Danh Sơn, rất lâu sau đó, Quan Danh Sơn đã ngủ say, Quan Triều Viễn mới đứng dậy kéo tay Tô Lam ra khỏi phòng bệnh.
“Trời tối rồi, em về nghỉ ngơi đi, anh ở đây trông ba là được.” Quan Triều Viễn nói với Tô Lam.
Nghe vậy Tô Lam lắc đầu: “Anh cả đường bôn ba, hay anh về nghỉ ngơi trước đi, em ở đây trông ba cho.”
“Anh là con trai, không thể rời khỏi, em yên tâm đi, không phải còn có y tá sao.” Quan Triều Viễn cười nói.
Nghe vậy, Tô Lam quyến luyến anh, Quan Triều Viễn khăng khăng bắt cô về.
Tô Lam đành phải xách túi quay người đi.
Vừa đi ra mấy bước, Tô Lam bỗng ngừng bước chân lại, một lát sau cô không kìm nén nổi tình cảm của mình, quay người bước nhanh nhào vào trong ngực Quan Triều Viễn.
Cảm nhận được cô bỗng nhào vào ngực mình, Quan Triều Viễn nhướng mày, sau đó duỗi hai tay ra ôm cô thật chặt vào lòng.
Giọng nói Tô Lam nghẹn ngào: “Lúc ấy em cãi nhau với mẹ, ba tới phê bình bà ấy, mẹ tức không nhịn nổi, làm ầm với ba, cuối cùng mẹ nói muốn đi, em nghĩ nếu bà ấy rời khỏi, lỡ như bên ngoài có chuyện gì, em gánh vác không nổi trách nhiệm này, hơn nữa bà ấy đi rồi, anh trở về khẳng định không thể tha thứ cho em, cho nên em đã nói phải đi cũng là em, em lập tức bỏ đi, không ngờ ba đuổi theo… Em cũng không muốn xảy ra chuyện chuyện như vậy. Triều Viễn, em thật sự không phải cố ý.”
Tô Lam vừa nãy đã muốn giải thích với Quan Triều Viễn, chỉ là vẫn luôn không có cơ hội, bây giờ nói ra những lời này rồi, trong lòng cô dễ chịu hơn nhiều.
“Được rồi, không sao rồi, ba nghỉ ngơi điều dưỡng một hồi sẽ không có gì đáng ngại đâu.” Quan Triều Viễn vỗ lưng Tô Lam an ủi.
Quan Triều Viễn kéo Tô Lam ra, thấy con mắt cô đỏ lên bèn đùa giỡn: “Nhìn thấy em khóc ngược lại thật không dễ.”
Tô Lam cúi đầu hé miệng cười một tiếng, bỗng nhớ tới hỏi: “Có phải anh còn chưa ăn cơm chiều không?”
“Cả đường đi máy bay về, lòng nóng như lửa đốt, nào ăn được?” Quan Triều Viễn nói.
“Vậy bây giờ anh có đói bụng không?” Tô Lam ngửa đầu hỏi.
“Thấy ba không sao, anh cũng yên tâm, bây giờ ngược lại cảm thấy đói rồi.” Quan Triều Viễn sờ bụng nói.
Nghe vậy Tô Lam cười một tiếng, cũng đưa tay sờ bụng nói: “Em cũng đói bụng, giữa trưa em cũng vội chưa có ăn.”
Nghe thế, Quan Triều Viễn lập tức nói: “Anh ở đây trông, em đi mua đồ ăn về.”
“Được.” Tô Lam đeo túi xách rồi kéo vòng tay ấm áp của Quan Triều Viễn ra.
Đi được mấy bước, lại quay đầu hỏi: “Anh muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.” Quan Triều Viễn trả lời.
“Gì cũng được? Vậy em hỏi sẽ hỏi chủ quán có cơm gì cũng được hay không?” Tô Lam vừa pha trò vừa đi xa.
Quan Triều Viễn mỉm cười nhìn bóng lưng cô, đợi không thấy bóng lưng cô nữa, sắc mặt anh mới trở nên nghiêm túc.
Anh quay đầu nhìn cửa phòng bệnh, sau đó lấy điện thoại ra, gọi một cú cho mẹ.
Lục Trang Đài đương nhiên còn đang càm ràm trách mắng, Quan Triều Viễn chỉ có thể an ủi bà ấy một phen.
Sau khi cúp điện thoại, Quan Triều Viễn mệt mỏi ngồi trên ghế xếp, cảm giác thể xác và tinh thần đều mỏi mệt…
Sau khi Tô Lam mua đồ ăn về, hai người ngồi yên trên ghế xếp hàng lang vừa ăn vừa trò chuyện.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!