"Hai đứa nó mới về nước, còn đang trong giai đoạn lập nghiệp, em đừng rình rang quá!" Quan Danh Sơn khuyên giải.
Lục Trang Đài lại không đồng ý: "Bọn trẻ đều ở Giang Châu, sau này em đương nhiên phải về Giang Châu thường, anh thích con trai và con dâu anh, đương nhiên sẽ ở chung với Triều Viễn, em thân với con gái, sau này em sẽ ở với Kim Kỳ và Lâm Khải, nhà nhỏ thì làm sao ở được?"
Lúc này, Tô Lam ngước mắt nhìn Hoắc Lâm Khải ở đối diện, chỉ thấy anh ta cúi đầu im lặng, không hề quan tâm đến ba chồng và mẹ chồng vì việc mua nhà cho anh ta mà cãi nhau.
Tô Lam càng phản cảm với Hoắc Lâm Khải hơn, chả trách hằng ngày anh ta đều dỗ Quan Kim Kỳ và Lục Trang Đài, Lục Trang Đài vừa ra tay là ba ngàn vạn nhà đẹp xe sang, cái ghế của phó chủ tịch Thịnh Thế cũng ngồi lên rồi, những thứ này anh ta nỗ lực cả đời cũng không có được.
Quan Triều Viễn thấy không khí gượng gạo nên hoà giải: "Ba, mẹ, ban đầu khi Kim Kỳ kết hôn, tụi con cũng không chuẩn bị của hồi môn cho nó, bây giờ coi như là của hồi môn cho nó đi, con nghĩ người ta cũng không nói được là rình rang."
Quan Danh Sơn và Lục Trang Đài nghe vậy thì không nói gì nữa.
Quan Kim Kỳ phấn khích nói: "Anh, vẫn là anh thương em nhất!"
Quan Triều Viễn lại nhìn Quan Kim Kỳ nói: "Con bé ngốc."
"Hi hi." Quan Kim Kỳ cười rồi giơ tay kéo tay Hoắc Lâm Khải, không quan tâm mọi người mà show ân ái.
Bữa cơm kết thúc, Lục Trang Đài, Quan Kim Kỳ và Hoắc Lâm Khải vào khách sạn, Quan Triều Viễn, Tô Lam và Quan Danh Sơn về nhà.
Về đến biệt thự, Tô Lam sắp xếp cho Quan Danh Sơn nghỉ ngơi ở một căn phòng hướng ánh sáng dưới lầu.
Quan Triều Viễn đứng trước tủ quần áo thay đồ, Tô Lam có lời nói nhưng lại thôi.
"Muốn nói gì cứ nói đi." Quan Triều Viễn xoay người nắm lấy vai Tô Lam, càng nhìn càng yêu.
Tô Lam sắp xếp lại từ ngữ trong đầu, rồi dè dặt hỏi: "Thật ra thân phận của em không tiện nói gì, chỉ là Hoắc Lâm Khải vừa vào Thịnh Thế đã ngồi lên vị trí phó chủ tịch, có phải hơi không thoả đáng không?"
Tô Lam sợ khiến Quan Triều Viễn nghi ngờ, vì thế không trực tiếp phản đối chuyện này.
Quan Triều Viễn nghe vậy cười nói: "Em không thấy mẹ rất tích cực với việc Hoắc Lâm Khải vào công ty sao, hơn nữa còn muốn anh sắp xếp vị trí cấp cao cho cậu ta, Hoắc Lâm Khải là rể tài của mẹ, sau này cách một khoảng thời gian sẽ bảo anh thăng chức cho cậu ta, đến lúc đó chắc chắn anh sẽ phiền chết, vì thế dứt khoát cho cậu ta ngồi vào chiếc ghế dưới một người trên vạn người là được."
Tô Lam nghe vậy thì sốt ruột: "Anh muốn làm một lần cho khoẻ nhưng chức phó chủ tịch cũng cao quá rồi, lỡ như sau nà Hoắc Lâm Khải làm không được sẽ ảnh hưởng đến lợi ích công ty hay không?"
Quan Triều Viễn lại cười: "Gần đây anh muốn lập một bộ phận mới trong Thịnh Thế, bộ phận này chuyên nghiên cứu và phát triển, Lâm Khải tốt nghiệp tiến sĩ, vừa hay có thể đảm nhiệm lãnh đạo bộ phận này. Bộ phận này thì làm tốt sẽ giúp ích rất nhiều cho tập đoàn, làm không tốt thì tạm thời sẽ không có sai sót gì, vừa hay có thể kiểm tra năng lực của Lâm Khải, nếu như năng lực cậu ta không ổn, nội bộ tập đoàn sẽ có nhiều chuyện lặt vặt cứ để cậu ta lấy danh nghĩa phó chủ tịch là được, đến lúc đó cũng dễ ăn nói với mẹ và Kim Kỳ, cũng không ảnh hưởng đến lợi ích của tập đoàn, các cổ đông nể mặt anh cũng không làm khó Lâm Khải."
Tô Lam nghe vậy mới hiểu ra, Quan Triều Viễn đã tính hết mọi chuyện, vừa giữ được tình thân vừa giữ được lợi ích tập đoàn, Hoắc Lâm Khải không ngay thẳng, cô cũng sợ anh ta động tay động chân ở Thịnh Thế, xem ra mọi thứ đều nằm trong tay Quan Triều Viễn, là cô lo lắng quá rồi.
Sau đó, Tô Lam cười nói: "Thì ra anh nhìn xa trông rộng thế, xem ra sau này em phải đề phòng anh rồi."
Quan Triều Viễn nghe vậy thì nhíu mày: "Đây chỉ là ai cũng có tâm đề phòng thôi, chút mưu lược này cũng không có, sao anh có thể ngồi vững cái ghế chủ tịch? Với em thì sẽ không có phòng bị, vì anh biết em sẽ không làm chuyện gì bất lợi với anh."
Tô Lam thấy biểu cảm vô cùng nghiêm túc lúc này của Quan Triều Viễn, thấy anh đang giải thích với mình, cô vốn chỉ đùa một câu, không ngờ anh tưởng thật.
Sau đó cô cười rồi chọt vào ngực anh: "Anh hiểu là được."
Lúc này, Quan Triều Viễn cười, giơ tay kéo cô vào lòng, véo cằm cô nói: "Hôm nay chưa bàn với em mà đồng ý với mẹ ba ngàn vạn mua nhà mua xe cho Kim Kỳ, em không giận chứ?"
Tô Lam nghe vậy trề môi: "Tiền trong thẻ riêng của anh là tiền tự anh kiếm được, hơn nữa Kim Kỳ cũng là em gái anh, em không có quyền quan tâm đến."
Quan Triều Viễn lại nhíu mày, nghiêm túc nói: "Tiền của anh là tiền của em, vợ chồng mình là một thể."
Tô Lam thấy anh nghiêm túc vậy thì cười giơ tay nắm cà vạt trên cổ anh: "Vậy thì không có lần sau, lần này cho rồi thì thôi, sau này phải qua sự đồng ý của em."
"Được." Quan Triều Viễn cười gật đầu.
Lúc này, tay Tô Lam dùng sức kéo cà vạt trong tay, cổ Quan Triều Viễn cũng bị kéo xuống theo, anh nhíu mày kêu lên một tiếng: "A..."
Tô Lam xị mặt, hung dữ cảnh cáo: "Nhớ lấy, không được rộng rãi với người phụ nữ khác bên ngoài!"
"Trời đất có lương tâm, anh không có người phụ nữ nào bên ngoài hết!" Quan Triều Viễn vội thanh minh.
"Tốt nhất là vậy." Tô Lam hất cằm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!