Tô Lam không ngờ tới mẹ còn không nghe lời khuyên bảo, lại lén chạy tới bệnh viện Khang Phục chăm sóc Quan Danh Sơn.
Trong lúc nhất thời, Tô Lam nổi cáu trước, nhưng đang ở trước mặt Tô Yên và Chi Chi vẫn nhẫn nhịn.
Sở Thanh Diên đương nhiên biết cho nên nhanh chóng giữ chặt tay Tô Lam nói: “Mẹ tiễn con đi, A Yên, con trông nom Chi Chi đi.”
“Được.” Tô Yên gật đầu, mọi suy nghĩ đều tập trung trên người Chi Chi, vốn không phát hiện mẹ và chị mất tự nhiên.
Sau khi Tô Lam và Sở Thanh Diên đi thang máy xuống lầu, Tô Lam tức giận ra khỏi thang máy.
Sau khi Sở Thanh Diên đi ra, Tô Lam xoay người vẻ mặt âm u nói: “Mẹ, không phải mẹ hứa với con không tới bệnh viện sao? Con đi có mười ngày, tại sao mẹ lại tới bệnh viện rồi? Bây giờ mẹ chồng con ở Giang Châu, lỡ như bà ta gây khó dễ cho mẹ, mẹ tính sao?”
“Bà cô nhỏ ơi, con nói nhỏ tí được không?” Vẻ mặt Sở Thanh Diên căng thẳng nhìn ngó xung quanh, may mà không có ai đi qua.
“Mẹ còn bảo con nhỏ giọng, sao mẹ lại không hiểu chứ? Còn tiếp tục như vậy, lỡ như… lỡ như hai người gây ra chuyện gì ầm ĩ, con phải ăn nói sao với Triều Viễn chứ?” Tô Lam cực kỳ phiền muộn gãi đầu.
“Mẹ hiểu, mẹ quá hiểu ấy chứ, mẹ cũng là người sắp xuống lỗ rồi còn không hiểu gì nữa? Nhưng… mẹ không kìm nén được bản thân, cứ nghĩ tới ba chồng con một mình lẻ loi ở trong bệnh viên, con và Triều Viễn lại đi Mỹ, mẹ chồng con thì không tới bệnh viện thăm ba chồng con, em chồng con thì mỗi ngày bận việc của mình, vốn không có ở bên ông ấy, ông ấy rất cô đơn, rất đáng thương, mẹ không yên tâm để ông ấy cho y tá.” Sở Thanh Diên vô cùng oán hận dáng vẻ của mình, nhưng lại đau đớn bất đắc dĩ.
Tô Lam cũng biết mẹ nói rất đúng tình hình thực tế, vì vậy giọng dịu lại: “Mẹ, ba chồng con còn có một đống người thân, những thứ này không cần đến mẹ lo lắng.”
“Những điều này mẹ đều biết, nhưng…” Sở Thanh Diên không biết nên nói gì.
Nhìn thấy mẹ phiền não, trái tim Tô Lam mềm nhũn, tiến lên vỗ vai mẹ: “Mẹ, xin lỗi, lời vừa này của con hơi nóng, con cũng sợ lỡ gây ra chuyện gì, chúng ta cũng không dễ kết thúc.”
Nghe vậy, Sở Thanh Diên lập tức nói: “Con yên tâm đi, con và Triều Viễn trở về rồi thì mẹ cũng không tới bệnh viện nữa.”
Tô Lam thấy mẹ cũng đã hạ quyết tâm nên không muốn trách móc bà quá nặng nữa, cô bèn nói: “Đúng lúc Chi Chi cũng về rồi, mẹ ở chỗ Tô Yên chăm sóc Chi Chi đi, con còn có việc, đi trước đây.”
“Ừ.” Sở Thanh Diên gật đầu, đưa mắt nhìn Tô Lam rời đi.
Tô Lam gọi taxi đi thẳng tới khách sạn.
Vừa xuống taxi, quả nhiên Quan Triều Viễn đã đợi ở cửa lớn khách sạn.
Nhìn thấy Tô Lam đi tới, Quan Triều Viễn tiến lên, khoác áo len casơmia lên người Tô Lam, cười nói: “Có lạnh không?”
“Không lạnh.” Tô Lam lắc đầu.
“Vào thôi.” Sau đó Quan Triều Viễn ôm hông Tô lam đi vào khách sạn.
Tiến vào phòng, Quan Danh Sơn đã ngồi trên xe lăn rồi, nhìn thấy bọn họ tới thì rất vui vẻ, mà Hoắc Lâm Khải và Quan Kim Kỳ cũng nhanh chóng đứng lên nghênh đón.
“Ba, tụi con mang theo chút quà mọn cho ba ở New York.” Tô Lam cười nói với Quan Danh Sơn.
Lúc này Lâm Minh xách theo mấy túi xách tay vào, hai tay dâng quà cho Quan Danh Sơn.
“Lâm Khải, Kim Kỳ, chị dâu em mang quà cho các em nè.” Quan Triều Viễn cười nói.
Quan Kim Kỳ đưa tay cầm hộp trong tay Lâm Minh, cười nói: “Túi xách Hermes, lần này chị dâu trích nhiều máu quá.”
“Em thích là được rồi.” Tô Lam cười nói.
Quan Kim Kỳ lấy găng tay từ trong túi ra, hai mắt đánh giá, hưng phấn nói: “Là kiểu mới nhất năm nay của Hermes, phải mấy trăm ngàn đó, nói thật em nhìn trúng lâu rồi, nhưng tiếc nên không mua, vẫn là chị dâu tốt.”
Nói xong, Quan Kim Kỳ tiến lên khoác lên cánh tay của Tô Lam.
Nhìn thấy nụ cười ngây thơ hồn nhiên của Quan Kim Kỳ, Tô Lam cười xoa tóc của cô ấy, cô gái Quan Kim Kỳ này rất đơn thuần, mặc dù có hơi tính tình đại tiểu thư, nhưng tâm địa vẫn rất hiền lành, không hề có tính cách khôn lanh và cay nghiệt của Lục Trang Đài trên người, nói thật cô vẫn rất thích cô nhỏ này.
Sau đó đám người Quan Triều Viễn và Tô Lam ngồi xuống.
Hoắc Lâm Khải cười nói với Quan Triều Viễn: “Anh cả, anh xem em đi làm lúc nào hợp?”
Nghe vậy Quan Triều Viễn hỏi: “Mua nhà xong rồi hả? Thật ra cũng không cần vội, chờ em và Kim Kỳ thu xếp ổn thỏa rồi lại đi làm cũng không muộn, dù sao tụi em mới từ Mỹ về, cũng phải thích ứng với hoàn cảnh Giang Châu một tí.”
Hoắc Lâm Khải cười đáp: “Mẹ mua nhà giúp tụi em xong rồi, phòng ốc trang trí không tệ, đã thu dọn một tí rồi, ngày mai tụi em và mẹ sẽ chuyển tới, dù sao em cũng là đàn ông, vẫn nên sớm gánh vác trách nhiệm nuôi gia đình một tí, vì vậy em vẫn phải nhanh chóng đi làm thôi.”
Nghe nói như vậy, Tô Lam giương mắt nhìn Hoắc Lâm Khải, nhìn thấy anh ta luôn cung kính với Quan Triều Viễn, giống như nói chuyện với hoàng thượng, Hoắc Lâm Khải còn hạ thấp phong thái của mình xuống, người đọc sách không phải ai cũng thanh cao kiêu ngạo sao? Nhưng lại không hề tìm thấy gì trên người Hoắc Lâm Khải.
Lúc này Quan Triều Viễn nói: “Nếu đã thế thì ngày mai thu xếp cho tốt, sáng sớm ngày mốt em tới công ty báo cáo đi.”
“Cảm ơn anh cả.” Hoắc Lâm Khải nghe vậy mừng rỡ.
Lúc này Quan Kim Kỳ bỗng kéo cánh tay Hoắc Lâm Khải làm nũng với Quan Triều Viễn: “Anh, sáng sớm tới Thịnh Thế làm, anh phải giúp em coi chừng anh ấy, đừng để anh ấy bị cô gái khác dụ dỗ nhé.”
“Sao có thể? Trừ em ra, trong mắt anh sẽ không có ai khác.” Hoắc Lâm Khải nhanh chóng cam đoan trước mặt Quan Kim Kỳ.
“Vậy thì tốt, có anh em trông chừng anh, anh dám giở trò.” Quan Kim Kỳ hất cằm, trong mắt đều là Hoắc Lâm Khải.
Tô Lam có thể nhìn ra được Quan Kim Kỳ rất yêu Hoắc Lâm, là một cô gái ngốc có thể hy sinh tất cả vì tình yêu, ngu ngốc giống như mình năm đó, không đúng, còn ngu hơn mình trước đây.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!