Chương 2903
Cha Lâm ngạc nhiên: “Vợ à, làm thế nào mà bà biết chân gà này là do mẹ tôi gửi từ dưới quê lên?”
“Phốc..”
Lâm An Nguyên ở bên cạnh không khỏi nở nụ cười: ‘Cha, mẹ đang chuẩn bị nổi cơn tam bành đó… mẹ mà mắng.. thì…”
Nhưng cậu ta còn chưa kịp nói xong thì đã bị mẹ Lâm nhét thẳng cái chân gà vào miệng.
Lúc này tâm trạng của mẹ Lâm đang rất tệ, áp suất không khí xung quanh cơ thể bà xuống cực.
kỳ thấp: “Thật khó mới có thể tìm được một con rể mà mình ưng ý. Nếu điều này là sự thật thì tất cả tiền tiêu vặt của con trong tháng tới sẽ giảm đi một nửa! Tới lúc đó còn chân gà để ăn à? Đến lông gà còn không có nữa chứ nói!”
Lâm An Nguyên đột nhiên cảm thấy bị ủy khuất: “Mẹ, mẹ đây là đang giận chó đánh mèo với con!”
Cha Lâm lắc đầu, nhấp một loại rượu nhỏ rồi thở dài: “Thật đúng là thành môn thất hỏa, ương cập trì ngư, khi không mắc họa, vì liên lụy mà gặp tai ương mà”
Tô Lam thực sự không thể chịu đựng được nữa, cô trừng mắt nhìn Quan Triều Viễn và trách móc anh vì ý tưởng tồi tệ này.
Khuôn mặt của Quan Triều Viễn làm ra vẻ vô tội, đây là lỗi của anh sao?
Khi bầu không khí trong phòng xấu hổ, Lâm An Nguyên đột nhiên lên tiếng: “Này này này, nhìn đi! Họ đang đi xuống, họ đang đi xuống!”
Trong một khoảnh khắc, mọi người đều đồng loạt nhìn lên.
Lục Mặc Thâm đi ở phía trước với vẻ ưu nhã không gì sánh bằng, còn Lâm Thúy Vân được anh †a dắt tay đi ở phía sau lưng.
€ó môt nu cười giả tao trên khuôn mắt nhỏ xinh ấy.
Mẹ Lâm nghỉ ngờ đứng lên: “Hai đứa… đây là có chuyện gì xảy ra vậy?”
Hai người lần lượt đi đến bàn ăn rồi ngồi xuống, Lục Mặc Thâm cầm đũa và bắt đầu ăn: “Cô à, cô ấy có chuyện muốn nói với cô.”
Sự chú ý của mọi người đổ dồn vào Lâm Thúy Vân.
Mẹ Lâm nhìn chãm chẵm vài li đi, để mẹ xem con sẽ n‹ Lâm Thuý Vân trầm mặc vài giây, đột nhiên muốn khóc không ra nước mắt: “Vừa rồi, những điều con nói đều là những lời nói trong lúc tức giận, kỳ thực, thật ra là do con thích người khác.”
Mẹ Lâm nghe vậy thì như chết lặng: “Lâm Thuý Vân, con đang nói cái gì vậy? Con có dám nói lại một lần nữa không?”
Lâm Thuý Vân cần răng, chỉ cảm thấy mình quá đáng thương: “Thật ra con lấy bức ảnh ra chỉ vì muốn tống khứ giáo sư Lục đi mà thôi, anh ta không phải là người đàn ông cặn bã, anh ta không chỉ tận tâm mà còn đầy lòng bao dung và hiểu biết.
Khi nấy ở trong thư phòng anh ta nói rãng chỉ cần con quay đầu thì anh ta đều có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra”
Lâm Thuý Vân nói điều này, nhưng trái tim cô ấy lại như đang rỉ máu.
Bởi vì khi vừa đi xuống cầu thang, Lục Mặc.
Thâm đã đe dọa cô ấy.
Nếu cô ấy không nói điều này, anh ta sẽ kể cho cha mẹ cô những điều sai trái mà cô ấy đã làm trong nhà vệ sinh nam tại nhà hàng Vọng Nguyệt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!