Chương 4316
“Cô ấy tách mình ra sạch sẽ, để cho mấy người bọn họ đấu tranh nội bộ, chó căn chói”
“Chúng ta xem náo nhiệt trước đi, chuyện di động nói sau, luôn có cách lấy lại được!”
Nếu Lâm Thúy Vân đã quyết định, Lục Mặc Thâm cũng không nói thêm gì, mà vô cùng im lặng đứng bên cạnh cô ấy.
Quả nhiên, một hai phút sau, như Lâm Thúy Vân nói, Tô Bích Xuân vội vàng bước ra khỏi sảnh tiệc.
Sắc mặt cô ta xanh mét, ánh mắt sắc bén vô cùng.
Vừa bước ra khỏi sảnh, đã hầm hầm giận dữ quát với bảo an bên cạnh: “Các người làm ăn kiểu gì vậy, nếu không muốn làm, xoay người cuốn xéo đi!”
Mấy tên bảo an kia bị chửi đến máu chó đầy đầu, vẻ mặt họ vô cùng rối rắm: “Không phải, tổng giám đốc Tô, đây không phải là hai người gây rối vừa rồi.”
“Cho dù không phải người gây rối kia thì thế nào? Chẳng lẽ có cậu Quan ở đây, còn không thể làm chỗ dựa cho các người sao?”
Một đội trưởng đội bảo an trong đó không biết nói gì gãi gãi ót của mình, rối rắm mở miệng: “Nhưng giám đốc Tô, hai người này… Bọn họ tự xưng là cha mẹ ruột của cô.”
“Anh nói cái gì?”
Tô Bích Xuân vừa nghe lời này đã hoàn toàn chết lặng.
Cô ta không dám tin ngẩng đầu nhìn qua.
Vào lúc này, mấy người Tô Văn Tâm cũng vừa lúc nhìn lại đây.
Tâm mắt chạm vào nhau, họ liếc mắt một cái đã nhận ra Tô Bích Xuân.
“Hỏng rồi!”
Khi Tô Bích Xuân nhìn thấy Tô Văn Tâm, phản ứng đầu tiên của cô ta là lập tức xoay người bỏ chạy.
Cô ta tuyệt đối không thể để cho tập đoàn Lê Hoa biết cha mẹ của mình lại lưu lạc đến nước này.
Nếu không, đến lúc đó mấy kẻ nịnh hót nhất định sẽ xem thường cô ta.
Tô Bích Xuân nắm lấy túi xách che nửa khuôn mặt của mình, xoay người chuồn mất.
Nhưng phản ứng của Tô Văn Tâm và Lư Tuyết Cầm còn nhanh hơn một bước.
Họ ném biểu ngữ trên tay xuống đất, quay đầu và đuổi theo Tô Bích Xuân.
Mặc dù trước mặt có mấy nhân viên bảo an, nhưng bà ta có thể ngồi xuống đất vừa khóc vừa la.
Chỉ cần có người đến gần bà ta, ba ta sẽ nằm xuống đất lăn lộn khóc la om sòm.
Mấy nhân vien bảo an thấy bà ta là phụ nữ, cũng không dám ra tay với bà ta.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn bà ta thừa cơ chui qua tường người vọt vào.
Lư Tuyết Câm nắm lấy cánh tay Tô Bích Xuân, lớn tiếng hỏi: “Hôm nay đến lúc này rồi, mày còn có mặt mũi chạy?”
Lửa giận của Lư Tuyết Cầm rất lớn, Tô Bích Xuân bị bà ta túm cánh tay, vòng vèo tránh cũng không tránh được.
Trong nhất thời cô ta có chút tức giận thở hổn hển.
Thấy người vây xem bên cạnh càng lúc càng nhiều, mặt Tô Bích Xuân lúc xanh lúc trắng, tức giận đến cả người phát run.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!