Chương 4647
Người kia lạnh lùng nhả ra hai chữ, sau đó cúp điện thoại. Mặc dù chỉ còn lại tiếng “tút tút” vang lên, nhưng Diệp Hân Nguy vẫn chưa hồi phục tinh thần từ trong nỗi sợ hãi. Cô ta vẫn cứng đờ ngồi trên ghế, ánh mắt dại ra nhìn đằng trước. Không biết tại sao cô ta cứ cảm thấy có một đôi mắt rợn người đang giám thị mình trong bóng tối, cảm giác này khiến cô ta sởn tóc gáy.
“Bíp bíp bíp..” tiếng còi ô tô dồn dập vang lên từ đằng sau. Diệp Hân Nguy hoàn hồn lại, quay đầu thì thấy đã có bảy tám chiếc xe bị chặn trên con đường hẹp hòi này, loáng thoáng nghe thấy tiếng mắng của đám tài xế đằng Sau: “Gì vậy hả? Đi Porsche ghê gớm lắm à?
“Đi Porsche thì có thể dừng lại ở ngã tư, không bận tâm tới người khác hả? Có ý thức không vậy?”
Nếu là bình thường, dựa theo tính cách của Diệp Hân Nguy, chắc chắn cô †a sẽ lao xuống xe cãi cọ một trận với người đằng sau. Nhưng lúc này cô ta không có tâm trạng đó. Cô ta mau chóng khởi động xe, đạp chân ga, nhanh như chớp biến mất trên đường.
Bên kia, khi Tô Lam và nhân viên của phòng làm việc đang thảo luận cách đối phó với Diệp Hân Nguy thì tại hội sở tư nhân, biểu cảm của Quan Triều Viễn cũng trở nên ngưng trọng.
“Các cậu có chắc là không hề biết gì về vụ việc năm đó không?” Quan Triều Viễn lạnh lùng nhìn mấy người ngồi trước mặt, giọng lạnh như băng.
Tần Tấn Tài, Thẩm Tư Huy, Quan Hạo Nhân, Hoa Đông đưa mắt nhìn nhau, vân chưa hồi phục tỉnh thần. Rốt cuộc anh hai có ý gì vậy? Thời gian của họ cũng quý giá lắm được khôkhông? Quan Triều Viễn đột nhiên gọi một cú điện thoại kêu bốn người họ chạy tới đây †rong vòng nửa tiếng, Tần Tấn Tài còn vì thế mà từ chối một cuộc phẫu thuật, suýt nữa bị giám đốc bệnh viện mắng té tát.
“Anh hai, vụ việc năm đó anh phải biết rõ hơn bọn em mới đúng! Sao bây giờ anh lại hỏi bọn em?”
Tân Tấn Tài cũng không hiểu ra sao.
Năm đó khi mấy người anh em gặp chuyện, bốn người vừa lúc bị Quan Triều Viễn phái đi nơi khác chấp hành nhiệm vụ, cho nên họ hầu như không biết gì về vụ nổ năm đó, cuối cùng còn thông qua Quan Triều Viễn mới biết được. Bây giờ sau bao nhiêu năm, Quan Triều Viễn lại đột nhiên nhắc lại chuyện ngày xưa, thậm chí bắt đầu hỏi họ về vụ nổ đó, sao họ biết được?
“Đúng đấy anh hai! Nếu anh hỏi bọn em thì chỉ bằng hỏi Alexander còn hơn.”
Quan Hạo Nhân vừa dứt lời thì nhận được ánh mắt sắc bén của đám người Tần Tấn Tài, cứ như đang nói: thằng nhóc này, rõ ràng biết Alexander là chân đau của anh hai mà còn vạch áo cho người xem lưng, quả thực muốn ăn đòn!
Quan Hạo Nhân bất đắc dĩ nhún vai.
Nhưng lời nói kế tiếp của Quan Triều Viễn khiến cả bốn người đều sững sờ: “Tôi đã hỏi Alexander rồi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!