Cả một ngày trời An Nhiên rất bận rộn với việc vẽ bản thảo trang phục để chuẩn bị cho ngày ra mắt dự án mới của công ty bây giờ đã là 5h30 phút mọi người đã tan ca gần hết.
An Nhiên cũng mau chóng thu dọn bàn làm việc của mình rồi mặc áo khoác với túi sách ra về, do mấy hôm nay trời lạnh hơn lên An Nhiên mặc rất nhiều, cô mặc áo len lông cừu màu trắng , áo khoác ngoài màu da bò khăn quàng cổ cùng ton với áo khoác tôn lên làn da trắng xứ của cô ,bên dưới mặc chiếc quần jean đen ôm lấy đôi chân dài thẳng tắp của cô kèm đôi bot da màu đen trần trám và chiếc mũ nồi màu đen nhìn cô như minh tinh điện ảnh ,mái tóc xoăn màu nâu hạt dẻ buông dài ôm lấy khuôn mặt v line đầy đặn trên môi nở nụ cười mãn nguyện.
Giờ cô phải nhanh ra sân bay đón Lệ Vũ, đã mấy tháng nay hai người không có liên lạc được với nhau do sau ngày hôn lễ của cô Lệ Vũ được công ty cử đi nước ngoài thực tập, An Nhiên có rất nhiều chuyện muốn nói cùng Lệ Vũ cô rất nhớ cô ấy.
Bước ra khỏi đại sảnh công ty An Nhiên đi tới ven đường muốn đón một chiếc taxi đi tới sân bay thì có một chiếc Maybach S560 4Matic màu trắng đi tới Đại Vỹ bước xuống khỏi xe cúi người chào cô :
_Chào cô chủ, bắt đầu từ hôm nay cậu chủ ra lệnh cho tôi đưa đón cô, cô muốn đi đâu tôi sẽ đưa cô đi?
An Nhiên bất ngờ anh có cần làm vậy không mọi ngày cô vẫn đi xe bus hoặc taxi giờ có người đưa đón cô không quen, lại còn chiếc xe đắt giá này nữa chứ, cô vội từ chối :
_Không cần phiền anh vậy đâu tôi bắt taxi là được mà.
Đại Vỹ xua tay, anh làm sao dám cãi lệnh cậu chủ được, lần trước vì lỡ cho cô số điện thoại của cậu chủ mà phải quay về Hắc Ưng Bang rồi bị Lão Nhị Quân Dịch cho đi Châu Phi hai tháng liền, thực sự rất khổ sở, nghĩ vậy anh thoáng giật mình nhẹ giọng nói :
_ Dạ thưa cô chủ không được đâu ạ, nếu cô không đồng ý tôi sẽ bị đuổi việc, bảo vệ cô là trách nhiệm của tôi .
.An Nhiên khó xử cô không muốn ai vì mình mà thiệt thòi được, trong lòng thầm nghĩ nếu để Đại Vỹ đưa đón mấy ngày cũng không sao đợi Nguyên Phong ở thành phố D về cô sẽ nói với anh ,cô đành gật đầu với Đại Vỹ :
_Thôi được tôi sẽ để anh đưa tôi mấy ngày này vậy.
Đại Vỹ nghe vậy giọng hớn hở vừa cười vừa mở cửa xe để cô bước lên rồi đóng cửa xe chạy về phía bên kia ngồi vào vị trí của mình rồi lái xe rời đi.
An Nhiên bước lên ngồi vào vị trí ghế sau, cô nhìn ngắm mọi thứ trong xe, một không gian rộng, mọi thứ đều xa hoa cao cấp đúng với địa vị của chủ nhân nó, phía trước mặt cô ngồi có một chiếc bàn nhỏ gấp lại được ,bên trên là chiếc laptop số lượng có hạn, bên cạnh là một chiếc kệ có mấy chai rượu vang nhập từ pháp về giá trị không hề nhỏ, bất chợt ánh mắt cô chạm phải một lọ nước hoa của nữ nằm ở dưới cùng của chiếc kệ là loại nước hoa của hãng Narciso ,do cô học thiết kế thời trang lên những mẫu xu thế mới có rất nhiều thứ cô đều cập nhật được, với tay cầm nó lên nhìn chằm chằm vào nó Đại Vỹ thấy vậy không suy nghĩ gì mà nói luôn :
_ Chai nước hoa đó của cô Nhật Lê, cô ấy đã để ở đây từ lần trước ,mỗi lần cậu chủ đón cô ấy đều bằng chiếc xe này.
Nói xong anh mới chợt nhớ ra mình lỡ lời vội xin lỗi rồi im lặng không dám lên tiếng nữa.
An Nhiên không nói gì chỉ trầm mặc đặt lại lọ nước hoa về vị trí cũ, trong lòng cô cảm thấy buồn và mất mát ,đây là xe của chồng cô mà nực cười thay gần bốn tháng mà đây là lần thứ hai cô ngồi lên đó mà ngược lại người phụ nữ khác lại vô cùng quen thuộc với nó.
Ánh mắt đẹp nhưng mang chút thê lương của cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe trong đầu lại hiện lên hình ảnh của Nhật Lê và Nguyên Phong ôm hôn nhau tại bữa tiệc hôm nào trong tim thấy nhói đau, mọi thứ cô chưa hề quên tất cả hành động của anh tổn thương anh mang tới cho cô nhưng cô lại đang ích kỉ sống trong sự dịu dàng của anh mà cô biết chắc đó chưa phải là thật lòng, cô đang hèn nhát chấp niệm tình cảm cho riêng mình.
Mải suy nghĩ xe tới sân bay lúc nào An Nhiên cũng không hay chỉ khi nghe giọng Đại Vỹ nói bên cạnh cô mới giật mình xuống xe.
Khi cô bước xuống ai lấy đều trầm trồ ngoái lại nhìn một cô gái vô cùng xinh đẹp bước xuống từ chiếc xe đắt giá phiên bản giới hạn, An Nhiên lấy chiếc mắt kính đeo lên khiến cô nhìn như một ngôi sao điện ảnh mà bước theo sau cô Đại Vỹ với bộ véc đen cùng kính mát to bản màu đen khuôn mặt không gọi là hoàn hảo nhưng cũng thuộc hàng soái ca của anh càng khiến mọi sự chú ý đổ dồn về nơi họ đang đi, một trước một sau đi tới sảnh chờ sân bay Đại Vỹ đứng cách An Nhiên mấy bước chân cung kính bảo vệ cô.
An Nhiên liếc nhìn đồng hồ còn 10 phút nữa máy bay mới hạ cánh cô bình thản đứng ở đó ngắm nhìn người qua lại trong lòng rất mong chờ, do nhiệt độ hôm nay rất lạnh lên cô lấy tay ôm lấy cánh tay mình cho đỡ lạnh.
Chợt có một bóng dáng cao lớn anh tuấn trên mình khoác bộ trang phục thể thao cao cấp xuất hiện trước mặt cô che mất tầm nhìn An Nhiên bất ngờ hạ kính mắt nhận ra người đối diện cô nở nụ cười dịu dàng :
_Là anh !
Thiên Tuấn Hạo gỡ mắt kính nhìn cô cười rạng rỡ :
_Rất vui gặp lại cô, cô khỏe không?
An Nhiên mỉm cười :
_ Tôi vẫn ổn anh vừa từ Pháp về nước à?
_Ừ tôi vừa xuống máy bay cô ở đây chờ ai sao?
_Vâng tôi chờ một người bạn thân cô ấy cũng vừa đi thực tập bên Mỹ trở về.
An Nhiên vừa nói dứt lời thì tiếng nói lanh lảnh của Lệ Vũ vang lên :
_ Này cái đồ ngốc kia đi đón mình mà không thèm quan tâm mình còn ở đó bận nói chuyện cùng trai đẹp à ?
An Nhiên xấu hổ lúng túng đi tới cạnh Lệ Vũ ôm lấy cô ấy nhỏ giọng :
_Người ta nhớ cậu muốn chết đừng có chọc mình nữa.
Lệ Vũ bật cười ôm lại cô, hai người như hai chị em lâu ngày không gặp vô cùng vui mừng, Thiên Tuấn Hạo vẫn đứng đó nhìn hai cô gái một người xinh đẹp dịu dàng, một người như linh tinh hoạt bát dí dỏm với nụ cười tưới rói để lộ chiếc răng khểnh duyên dáng anh nhìn khung cảnh này thấy rất đẹp mắt, mọi người đi qua đều nhìn hai cô gái vô cùng xinh đẹp ôm nhau nở nụ cười như mùa xuân ấm áp khiến họ bất chợt thấy ấm lòng.
Đại Vỹ ở cách đó không xa vẫn nhìn họ nãy giờ có chút cảm động họ đúng là những người bạn thật tốt.
Anh không tiến tới cắt ngang cuộc gặp gỡ của cô chủ chỉ im lặng đứng đó. Nhưng Thiên Tuấn Hạo không muốn biến mình thành không khí bèn tiến tới lên tiếng :
_Hai cô gái xinh đẹp mạn phép cho Tuấn Hạo tôi mời hai người đẹp dùng bữa tối này được không?
Cả An Nhiên và Lệ Vũ đều quay sang nhìn anh do tâm trạng đang vui lên hai cô gái đều đồng thanh :
_ Được chứ !
Nói xong hai cô đều bật cười khanh khách ,Lệ Vũ quay ra nhìn anh chăm chú lên tiếng hỏi :
_ Anh là?
Thiên Tuấn Hạo mỉm cười lịch sự trả lời cô :
_ Tôi là Thiên Tuấn Hạo bạn của cô Mạc An Nhiên còn cô?
_ Tôi là Lệ Vũ bạn thân của An Nhiên rất vui được biết anh.
Nói rồi cô giơ tay ra để bắt tay anh, cả ba đều bật cười Tuấn Hạo lên tiếng :
_ Tốt quá rồi bây giờ chúng ta đi thôi.
An Nhiên nhìn Đại Vỹ rồi nói với hai người :
_ Hai người đợi một lát tôi quay lại ngay.
Cô nói xong liền đi tới trước mặt Đại Vỹ nói nhỏ :
_ Đại Vỹ anh có thể về nhà trước không hôm nay tôi muốn đi ăn với bạn sẽ về muộn một chút.
Đại Vỹ lúng túng muốn từ chối nhưng nhìn thấy ánh mắt mong chờ của cô bèn gật đầu :
_Được cô đợi tôi một lát tôi gọi cho cậu chủ.
An Nhiên nghe thế bèn lên tiếng :
_ Ah vậy anh gọi đi tôi muốn nói qua với anh ấy.
Đại Vỹ gọi điện cho Nguyên Phong chưa đầy 10 giây sau đầu dây bên kia có người nghe máy :
Nguyên Phong lười biếng lên tiếng giọng thờ ơ lãnh đạm :
_ Có chuyện gì không?
An Nhiên nắm chặt điện thoại, giọng anh bên kia quen thuộc như vậy nhưng sao cô vẫn thấy có chút sợ anh, cô cất giọng rất nhỏ :
_Là em.
An Nhiên nói xong cô thấy hơi lo lắng, liệu anh có như lần trước sẽ cáu giận không, anh không cho phép cô gọi cho anh? cô như sợ anh tức giận lên đã vội vàng nói tiếp :
_ Là ý của em muốn gọi cho anh, anh có thể cho Đại Vỹ về nhà sớm không em muốn đi ăn với Lệ Vũ cô ấy vừa về nước, tụi em có nhiều chuyện muốn nói ,anh Đại Vỹ không thể chờ em lâu như vậy được lên em muốn gọi điện hỏi anh.
Nói xong An Nhiên run run chờ câu trả lời của anh mà bên kia trầm mặc im lặng không nói làm cô càng thêm khẩn trương.
Nguyên Phong nghe thấy giọng nói ngọt ngào của cô thì cơ mặt giãn ra có chút dịu dàng cùng cưng chiều ,cô có biết mới đi có được hai ngày mà anh đã cảm thấy rất nhớ cô , muốn được nghe giọng nói của cô, anh nhẹ giọng lên tiếng :
_ Ừ ! nhớ về sớm đó ! Đi đường nhớ cẩn thận, ở nhà rất lạnh nhớ mặc áo ấm kẻo bị cảm.
An Nhiên nghe vậy thở phào nhẹ nhõm :
_ Vâng em sẽ về sớm cảm ơn anh.
Nói xong cô cúp máy mà không biết rằng đầu dây bên kia còn nói một câu nữa :
_ An Nhiên em nhớ tôi không?
Nhưng cô không kịp nghe vì cô cúp máy mất rồi.
Nguyên Phong hơi hụt hẫng nhìn chăm chăm điện thoại một lúc, mà trong phòng họp tất thảy mọi người đều nhìn anh mắt chữ O miệng chữ A ,không ngờ Hàn Tổng cao cao tại thượng của Hàn Thị, người đàn ông ngồi trên tiền mỗi phút mỗi giây đều là tiền tỷ ,người đàn ông lạnh lùng lãnh khốc trên thương trường còn có bộ mặt dịu dàng như thế, thực khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Sau mấy phút thất thần Nguyên Phong thu hồi tâm tình lại mang vẻ mặt lạnh lùng như không có chuyện gì tiếp tục cuộc họp cho tới khi kết thúc...