Trong khi Hàn Nguyên Phong chật vật trong nỗi ân hận muộn màng thì ở cách anh nửa vòng trái đất tại một bệnh viện phụ sản ở Provence của Pháp.
Trong phòng phẫu thuật ,người phụ nữ trên bàn phẫu thuật đang cắn chặt cánh tay mảnh khảnh của mình tới mức bật máu nhưng không hề kêu nửa lời , do cơ thể có phản ứng với thuốc tê, sợ nguy hiểm tới tính mạng của đứa trẻ, cô đã không do dự quyết định mổ trong tình trạng không tiêm đủ liều thuốc tê, cô ẩn nhẫn tới mức tất cả các bác sỹ đều kinh hãi, từ lúc bước vào phòng phẫu thuật họ chưa từng nghe người phụ nữ trên bàn này kêu la gì cả, tất cả đều là kiên định chịu đựng, qua 45 phút sau tiếng đứa bé vọng ra từ phòng phẫu thuật mới khiến tất cả mọi người thở phào, còn người phụ nữ thì trực tiếp ngất đi.
Ở ngoài phòng phẫu thuật hai người đàn ông trái tim bị treo ngược nãy giờ ,khi cánh cửa phòng bật mở mới gian nan thở phào, y tá ôm cái bọc trắng trắng nhỏ xíu đi ra cô nhẹ giọng lên tiếng :
_ Mẹ của bé đã an toàn rồi nhé, cô ấy đang nghỉ ngơi lát sẽ được đưa ra ngoài. Ai là papa của em bé?
Cả hai người đàn ông do lúng túng đều đồng thanh :
_ Là tôi!
Mặt Cô y tá lúc xanh lúc trắng trong đầu ong lên một tiếng sao tận tới hai papa?
Thiên Tuấn Hạo chợt hiểu ra gượng cười nói :
_ Ah chúng tôi là Ba đỡ đầu,cảm ơn các vị bác sỹ rất nhiều ạ.
Lúc này cô y ta hiểu ra mới lên tiếng :
_Dạ đó là trách nhiệm của chúng tôi Chúc mừng gia đình, một bé trai khôi ngô tuấn tú, nặng 3kg.
Người y tá muốn đưa đứa bé cho Thiên Tuấn Hạo ôm nhưng Hạ Nhất Thiên ở bên cạnh nhanh tay ôm mất anh lên tiếng giọng vô cùng cưng chiều :
_ Tiểu bảo bảo để papa ôm con, sau này con sẽ là một Bác sỹ tài giỏi như papa nhé .
Tuấn Hạo ở bên bị cướp mất cục bột nhỏ mặt hơi không vui :
_ Sau này tiểu bảo sẽ là một người tài giỏi trên thương trường như papa Tuấn Hạo.
Hạ Nhất Thiên không chịu thua vừa ôm vừa cưng nựng, bộ dạng kẻ chiến thắng vì được ôm, nhưng nửa phút sau trên tay nhẹ bẫng, tiểu bảo đã bị cướp mất, Tuấn Hạo cười cười vui vẻ nói :
_ Tham lam ai cho cậu ôm mãi con trai tôi
_ Nó cũng là con tôi .
Y tá nữ thấy bộ dáng trẻ con của hai người đàn ông bất giác mỉm cười nhẹ giọng :
_ Đúng là con trai của hai người nhưng bây giờ, xin vui lòng đưa bé cưng để tôi chăm sóc, vì lát còn phải cho em bé bú sữa.
Cả hai hiểu ý bật cười giao bảo bảo cho nữ ý tá, khi cô quay đi hai người đàn ông quay sang nhìn nhau đầy hạnh phúc.
Thực ra khi yêu thương một người thật lòng sẽ không nhất thiết người đó thuộc về mình, mà chỉ cần nhìn người đó hạnh phúc là đủ.
Ngày ấy khi Thiên Tuấn Hạo mang cô qua Pháp bằng chuyên cơ tư nhân, anh thực sự thấy mình có chút ích kỉ.
Muốn cô rời xa tên đàn ông xấu xa đó, nhưng khi cô tỉnh dậy biết mình bị mang tới nước Pháp xa xôi lại không hề oán trách anh, mà ngược lại còn cảm ơn anh, một người phụ nữ khi chấp nhận buông tay, chấp nhận rời bỏ quê hương quyết định ở mãi nơi này hỏi rằng đã có biết bao tổn thương, đau khổ cô từng trải qua.
Một lần anh ép cô tới bệnh viện kiểm tra vì thấy cô xanh xao mệt mỏi, bác sỹ thông báo cô đang mang thai em bé rất khỏe mạnh, tim anh bị hẫng một nhịp.
Nhưng vì thấy cô bật khóc trong hạnh phúc, thấy cô nở nụ cười rạng rỡ đầy chờ mong ,anh cũng thấy mình hạnh phúc theo, đây là lần đầu tiên cô xa sỉ một nụ cười bởi từ khi sang đây anh chưa từng thấy cô cười một lần nào cả anh chợt nhận ra cô yêu thương và kì vọng vào bảo bảo biết bao nhiêu nên anh cũng từ đó dần dần có tình cảm với bảo bảo nhỏ bé, anh sẽ cố gắng để cô thấy sự chân thành của mình anh muốn cô buông bỏ quá khứ để chấp nhận anh.
Cũng lần đi khám đó mà anh mới quen Hạ Nhất Thiên ,anh không hề biết Nhất Thiên và An Nhiên là bạn ,chỉ khi Hạ Nhất Thiên gọi tên cô :
_ Mạc An Nhiên! phải em đó không?
An nhiên nghe tiếng gọi có chút quen thuộc, quay người lại nhận ra anh cô đã xúc động tới mức chạy về phía anh ấy ôm chầm anh ấy mà nức nở khóc giọng cô run rẩy :
_ Nhất Thiên em cảm ơn rất cảm ơn anh đã cứu sống bảo bảo, cứu mang hai mẹ con em, ân tình này cả đời em không dám quên.
Nhất Thiên mừng rỡ cuối cùng anh cũng tìm thấy cô, Ngày cô rời đi cả Nguyên Phong và anh đều hết sức tìm kiếm nhưng vô vọng, thì ra cô đã đi nửa vòng trái đất để tới đây, từ bỏ mọi tổn thương những ngày tháng cũ tới nơi này sống một cuộc đời mới.
Anh không ân hận vì đã dốc hết sức cứu bảo bảo, bởi giờ anh vẫn được gặp lại cô, sẽ lại một lần nữa được âm thầm bảo vệ hai mẹ con cô.
Cả Tuấn Hạo và Nhất Thiên đều vì người phụ nữ họ thầm yêu mà dùng hết tấm chân tình của mình để bảo vệ che chở cho cô và Bảo Bảo. Cùng một mục đích là âm thầm chờ đợi ngày cô chập nhận buông bỏ quá khứ và chào đón mình.
" Mượn nhau một đoạn thanh xuân
Trả nhau hết một đời tương tư
Miệng cười đâu tỏ thực hư
Dù yêu thương chỉ giữ người trong tim"