Hôm nay sau khi trở về từ công ty, trái tim anh không ngừng nhói đau, anh đã gặp Lệ Vũ bạn thân của cô, cô ấy đã lao tới tát thẳng lên mặt anh quát lớn :
_ Hàn Nguyên Phong anh bị mù à, An Nhiên yêu anh nhiều như thế vậy mà anh đã đối xử với cô ấy như thế nào?
Dùng 10 năm để chờ đợi cái tên đàn ông bội lời hẹn ước là anh, nguyện dùng cả trái tim lẫn thể xác để về làm vợ tên khốn nhà anh, cũng chỉ mong một lần anh quay đầu nhìn lại, giờ thì bị hành hạ dày vò thậm chí còn bị người ta ép li hôn khi vừa mất đi đứa con mà cô ấy coi là tâm can bảo bối, anh thật hèn hạ đốn mạt.
Nguyên Phong sững sờ cả người anh run lên vành mắt đã hoen đỏ kéo những làn sương mỏng trên khóe mắt, giọng anh như không tin :
_ Lệ Vũ! cô nói An Nhiên đợi tôi mười năm, vậy không lẽ cô ấy chính là em gái nhỏ trong vườn của Mạc Gia năm đó chứ không phải Mạc vân kiều?
Lệ Vũ tức tối nói :
_ Đúng vậy chỉ có kẻ mù như anh mới nhìn không ra.
_ Nhưng tại sao cô ấy không đeo chiếc vòng hẹn ước mà là Mạc Vân Kiều, tại sao cô ấy không nói cho tôi biết cô ấy chính là em gái nhỏ,?
_ Hừ Mạc Vân Kiều đã tìm đủ mọi cách để dành lại chiếc vòng mà An Nhiên trân quý nhất, tính cách của nó vô cùng ích kỉ, cái gì càng quan trọng với người khác nó sẽ tìm cách cướp lại bằng mọi giá,chiếc vòng đó cũng không ngoại lệ, khi biết An Nhiên coi trọng chiếc vòng, cô ta cùng mẹ của mình đã đánh đập thậm chí nhốt vào nhà kho đầy chuột và côn trùng, tới tận bây giờ cô ấy vẫn luôn ám ảnh bởi bóng tối, An Nhiên đã không thể ngủ được nếu như đèn phòng không bật sáng, lần đó hai mẹ con cô ta đã nhốt cô ấy cả đêm dưới nhà kho, mặc cho mưa bão, côn trùng và chuột chạy khắp nơi đều không thả ra tới mức An Nhiên cả một đêm chỉ có thể khóc khản giọng tới sáng ...
_ ...
_ Anh chưa một lần tin cô ấy, chưa một lần nhẫn lại nghe cô ấy nói vậy thì liệu cô ấy có cơ hội giải thích không? Đến cả cơ hội nói ra mình là bé gái năm đó mà anh còn không cho thì có cần nói ra nữa không?
Nguyên Phong sững sờ, không phải cô chưa từng nói, chưa từng giải thích mà chính anh lại là người luôn không tin cô ấy, chưa một lần tin tưởng :
" Nguyên Phong, hãy tin em, em chưa từng làm gì có lỗi với anh, em không hại ai cả.
Nguyên Phong em chính là..
Nguyên Phong, em và Nhậm Hào chỉ là bạn, anh ấy là người nhà của em...
Nguyên Phong nếu chúng ta có con liệu anh có buông bỏ thù hận với em vì bảo bảo không... "
Cô đã từng kiên trì cùng nhẫn nại nói với anh rất nhiều lần nhưng anh luôn không cho cô thời gian để nói mà luôn lạnh lung tới tàn nhẫn :
" Tin cô trừ khi cô chết đi.
Cô là người phụ nữ rẻ mạt khiến tôi khinh bỉ.
Cô là chiếc giày rách, đợi tôi chơi chán cô cũng sẽ tự tay hủy không tên đàn ông nào được chạm tới.
Cô không xứng làm mẹ của con tôi, lập tức hủy đi..."
Giấy phút này anh mới thực sự hiểu thế nào là đau chết đi sống lại, trái tim như bị cầm dao khoét, từng chút từng chút một...
Lệ Vũ còn kể rất nhiều nhưng lúc này anh không còn nghe gì nữa trái tim đau thắt lại, lồng ngực như bị ai đá mạnh vỡ một mảnh, thì ra lần đầu nhìn thấy cô nở nụ cười anh đã rung động bởi cô chính là em gái nhỏ, cô chính là cô gái mà anh đã nhớ thương day dứt suốt những năm du học nơi xứ người, vì muốn mình ưu tú trước mặt cô mà đã điên cuồng học tập, vượt qua các đợt huấn luyện khắc nghiệt nhất để đến khi đủ bản lĩnh trở về kế thừa tập đoàn Hàn Thị sẽ chính thức đến Mạc gia hỏi cưới cô nhưng ngang trái thay anh lại nhận nhầm người.
...
Anh vẫn ngôì im bất động trên tay là bức tranh mà Mạc An Nhiên phát họa chính mình.
Trong tranh Hàn Nguyên Phong đang đứng dưới cửa sổ sát đất trong phòng làm việc, anh nghiêng người ngước gương mặt anh tuấn về phía ánh mặt trời nở nụ cười vô cùng ấm áp , dáng người cao lớn, bóng lưng trầm ổn mạnh mẽ ,chỉ là góc nghiêng của một bên nửa khuôn mặt nhưng lại toát lên thần thái ấm áp, rực rỡ như ánh mặt trời của những ngày đông giá lạnh. Nhưng cũng chính thần thái đó như cách rất xa không ai chạm tới được.
Nhìn bức tranh mới thấy cảm xúc của người vẽ lên, tất cả chỉ là nỗi buồn sâu lắng, bóng lưng ấy cho thấy giữa cô và anh có khoảng cách quá lớn, anh sẽ mãi chỉ nhìn về phía mặt trời không nhìn lại, còn cô luôn ở sau lưng anh chỉ cần anh quay lại là thấy, một người không bao giờ quay lại một người sợ hãi không dám bước tiếp, vì thế mà đã bỏ lỡ nhau, để lạc nhau trong cái thế giới rộng lớn này.
Ý nghĩa của bức tranh vô cùng sâu sắc nhưng nét vẽ nếu ai thấy cũng đều sững sơ, cô khồng hề dùng bút mầu, mầu nước, mà chỉ là duy nhất một chiếc chì đen.
Hàng ngàn hàng vạn chữ "Phong " tên của anh được ghép lại bằng nét đậm nhạt tạo lên bức tranh có hồn hoàn hảo như vậy.
Thử hỏi rằng khi cô vẽ bức tranh này đã đặt những cảm xúc gì vào đó, tất cả đều là yêu, yêu tới mức khắc cốt ghi tâm, cô đã dùng cả trái tìm mình gọi tên anh " Phong " dùng cả sự cam chịu hiểu chuyện tới mức khiến ta đau lòng, chỉ để vẽ lên bức tranh có người đàn ông ấy bằng chính cái tên mình luôn thầm gọi trong sâu thẳm trái tim, trong cả những giấc mở thuở nhỏ, lúc trưởng thành hay hiện tại đều là một chữ " Phong".
" Phong chính là tên cùa Hàn Nguyên Phong anh. "