Trong phòng tổng tài mấy năm nay đều bao trùm một màu lạnh lẽo đáng sợ, tất cả sự giá lạnh đó đều tỏa ra từ vị Hàn Tổng băng lãnh, tàn nhẫn và tuyệt tình, kẻ nào vướng chân anh đều phải chết.
Hiện tại vị trí của Hàn Thị đã vươn xa không ai chạm tới được, Hàn Nguyên Phong lại là một cái tên mang đầy cấm kị trên thương trường, tên của anh không phải ai cũng có thể gọi.
Giờ phút này anh đang đứng bên cửa sổ sát đất, nhìn ra bầu trời mênh mông và vô tận ánh mắt ẩn chứa đau lòng cùng thống khổ, bóng lưng anh giờ phút này tràn ngập cô đơn, đặt tay lên tim mình anh nhếch môi cười thê lương:
_ An Nhiên, Nếu như anh không cam lòng buông xuống được em có thể yêu anh lần nữa không?
Anh đã bỏ lỡ cô 16 năm, một quãng thời gian quá dài, 1/5 cuộc đời, đời người có mấy lần 10 năm vây mà anh đã đánh mất thế giới của chính mình, 10 năm cô mòn mỏi đợi anh trong khắc khoải đau khổ, 10 năm đó anh cũng nhớ thương cô rất nhiều, nỗi nhớ nhung ăn sâu bén rễ trong tim, vậy mà anh lại ngu ngốc không trở về thăm cô một lần nào cả, anh đã ngang ngược, ngông cuồng khát vọng cái sự nghiệp to lớn, tiền tài danh vọng, mà để quên mất em gái nhỏ nơi quê nhà, ngày ấy anh vẫn có thể trở về nhưng anh lại chọn ở lại sự ích kỉ khiến anh yêu đúng người chọn sai người, cưới đúng người hận sai người.
Một năm làm vợ chồng nhưng anh ngoài dày vò, hành hạ, vũ nhục cô, anh chưa từng cho cô được một ngày hạnh phúc trọn vẹn,tới mức bị thương khắp người, đến trái tìm cũng bị anh dày vò vết thương chằng chịt.
Năm năm nữa qua đi một lần nữa nhìn thấy cô trở về anh lại có suy nghĩ không cam lòng.Mặc dù anh luôn tự nhủ nếu cô hạnh phúc anh sẽ chúc phúc cho cô, sự thật anh lại không làm được, anh muốn được ôm cô vào lòng cưng chiều bảo vệ cùng che trở, anh muốn dùng quãng đời còn lại bảo vệ cô, bù đắp cho cô tất cả những tổn thương anh gây lên.
Tiếng gõ cửa kéo anh về thực tại, khép mắt lại thu hồi cảm xúc của mình, tới khi mở mắt ra, lại là ánh mắt lạnh lẽo băng giá, anh trầm giọng:
_ Vào Đi.
Cánh cửa hé mở Trần Quân Dịch đi vào, trên người mang theo sự gấp gáp, anh vừa bay từ Provence,Pháp trở về, đầu tóc có phần tùy ý nhưng vẫn thu hút bởi vẻ ngoài nam tính cùng sương gió của anh, đặt tập tài liệu trên bàn anh ngồi phịch ra sofa cất giọng mệt mỏi:
_ mẹ kiếp! cậu lên nhớ cậu sẽ không kiếm đâu được người anh em tốt như tôi đâu đó, trong vòng hai ngày bay qua bay lại, cậu muốn tôi chết cậu mới vừa lòng hả.
Nguyên Phong vẫn lạnh lùng tùy ý cầm tập tài liệu lên, ngả người ra sofa bộ dạng lười biếng, lật xem tài liệu.
Bệnh viện phụ sản Provence ngày... tháng... năm....
Mạc An Nhiên hạ sinh một bé trai nặng 3k, tên bé đầy đủ là: Mạc An Phong
Không có cha ruột chỉ có cha đỡ đầu,
Thiên Tuấn Hạo
Đôi mắt thâm trầm của Hàn Nguyên Phong lóe sáng, 6 tháng sau ngày anh và cô li hôn, cô hạ sinh bảo bảo vậy có nghĩa là..., anh xúc động bờ môi run rẩy:
_ Mạc An Phong là con trai tôi.
Quân Dịch gật gật đầu:
_ Theo tài liệu điều tra, An nhiên chưa từng có người đàn ông nào khác, và đặc biệt Thiên Tuấn Hạo và An Nhiên không hề kết hôn, họ không phải vợ chồng,
Lúc Này Hàn Nguyê Phong có chút xúc động, là cô lừa anh, cô chưa từng có ai khác ngoài anh, ánh mắt lạnh lẽo giờ này ánh lên một chút hy vọng mỏng manh.
Ánh mắt đã không còn giá lạnh nữa thay vào đó là vô thức dịu dàng nhìn người phụ nữ trong ảnh, đang ôm tiểu bảo nhỏ trong lòng cười vô cùng hạnh phúc giọng anh rất nhỏ nhưng Quân Dịch vẫn nghe ra được:
_ An Nhiên, lần này anh quyết không buông tay em ra nữa, dẫu có chết cũng không buông.
...
Ban đêm gió ngoài bờ sông thổi vào ngôi nhà nhỏ của An Nhiên, gió lùa qua cửa sổ có chút lạnh.
Đưa cánh tay mảnh khảnh muốn khép cửa nhưng cô không tài nào khép được, sợ tiểu bảo trên sofa xem tivi có chút lạnh cô đành ra ngoài khép từ bên ngoài vào.
Sau khi chật vật khép được cánh cửa cô bị ai đó bất thình lình kéo mạnh, khiến cả người cô ngã vào vòm ngực rộng rãi và ấm áp, người đó tham lam ôm cô thật chặt khiến cô không cả thở được, lại ngang nhiên hôn liên tiếp lên mặt cô rồi cả cần cổ trơn mịn tinh tế của cô.
An Nhiên nhất thời sợ hãi vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay như gọng kìm này, trong bóng tối ẩn hiện gương mặt vô cùng quen thuộc, gương mặt cô đã từng khắc cốt ghi tâm,mùi hương vừa quen vừa xa lạ quanh quẩn nơi chóp mũi, cô nhận ra anh, Hàn Nguyên Phong.
Dùng hết sức lực đẩy mạnh anh ra đưa tay tát thật mạnh lên gương mặt anh.
Giọng cô đầy tức giận:
_ Vô liêm sỉ,
Đây là lần thứ hai cô đánh anh, có chút lo sợ, nếu anh ta tức giận giết mình thì sao? cô run rẩy sợ hãi chờ cơn thịnh nộ của anh nhưng không hề sảy ra,lại một lần nữa nhanh như cắt kéo phần eo thon nhỏ của cô ôm lấy ấn cô lên tường cả người anh sáp lại ánh mắt vô lại nhìn cô giọng nói trầm khàn vang lên, phả hơi thở nóng rực lên mặt cô:
_ An Nhiên! anh đã từng nghĩ rằng chỉ cần em trở về bằng an, anh sẽ chấp nhận buông tay để em hạnh phúc,
Cô mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt không cảm xúc chỉ là an tĩnh nhìn thẳng không sợ hãi hay run rẩy giọng nói ngọt ngào của cô cất lên lại vô cùng lạnh nhạt:
_ Vậy anh hãy làm như anh nghĩ, buông tôi ra, đừng làm phiền cuộc sống của tôi, cút đi, cút ra thật xa, tôi hận anh.
Nguyên Phong không hề nhúc nhích, càng kiềm cô chặt hơn giọng nói tiếp tục phả lên cánh mũi cao thẳng của cô:
_ Nhưng nhìn thấy em trở về, bằng xương bằng thịt trước mặt anh, anh lại không cam lòng, anh sẽ không buông cả đời không thể buông em ra được nữa.
Giọng cô đầy chán ghét:
_ Đồ điên,biến thái, mau buông ra, cút khỏi nhà tôi, cút đi,
Cô cố vùng vẫy như con thỏ nhỏ muốn tránh thoát khỏi bầy sói hung ác miệng không ngừng mắng chửi anh:
_ Đồ cầm thú buông ra mau.
Nguyên Phong không hề buông lỏng mà kiên định trả lời coi sự vùng vẫy của cô như gãi ngứa:
_ Anh không thể.
Nói rồi anh ép chặt cô vào tường bằng thân hình cao lớn của mình không chừa một khe hở nào, một tay nâng cằm cô, ấn xuống một nụ hôn nhớ thương, nỗi nhung nhớ của anh suốt năm năm xa cách qua nụ hôn điên cuồng này khiến cô nghẹt thở không thoát ra được cô bèn há miệng cắn thật mạnh lên cánh môi anh,bị đau nhưng anh nhất quyết không buông, mùi máu lan tràn trong khoang miệng của anh và cô, anh cắn nuốt hết, cả vị ngọt ngào từ cánh môi này chưa một giấy phút nào anh quên.
Nụ hôn có vị của máu rồi vị mặn chát của nước mắt, anh chợt mở mắt, đôi mắt cô đôi diện anh long lanh đẫm lệ, cô khóc rồi, anh thế mà không khống chế được lại làm tổn thương cô vội buông cô ra lùi lại mấy bước bình tĩnh nhìn cô
An Nhiên được anh buông ra dựa cả người vào tường nhìn anh, anh mắt xa lạ cùng căm hận:
_ Cút đi, mau cút khỏi nhà tôi, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh.
_ An Nhiên...
_ Tôi bảo anh đừng làm phiền cuộc sống của tôi, nơi nghèo nàn này không hoan nghênh anh.Anh nên nhớ chính anh tuyệt tình ném đi chiếc giày rách nát này, bây giờ không cần tự trọng, không cần mặt mũi tới đây định tìm lại chiếc giày đến nhìn cũng lười này sao?
Nguyên Phong đau lòng nhìn cô nước mắt dàn dụa, nơi đáy lòng đau đớn không thở được.
Đây là quả báo anh phải nhận, những lời vũ nhục cô năm ấy cô đang trả lại cho anh không thiếu một từ.
An Nhiên xoay người đi vào nhà, Nguyên Phong muốn đưa tay níu lấy tay cô, nhưng cô hất mạnh tay anh ra không hề quay lại lên tiếng:
_ Hàn Thiếu gia mời anh về cho, anh lên nhớ có nhiều thứ đã đánh mất sẽ không bao giờ lấy lại được, nhất là trái tim một khi nó đã chết thì anh có làm cách nào cũng sẽ không đập vì anh một lần nữa.
" Nếu có kiếp sau chúng ta lỡ như gặp lại tôi sẽ nhất định quay đầu lại và bước đi."