Hai mẹ con Châu gia nghe vậy vội vàng lao nhanh ra cửa như sợ anh đổi ý, Họ đã từng nghe danh anh không biết bao nhiêu lần, ai làm trái ý của Hàn Thiếu thì tự mình tự hủy một bộ phận trên cơ thể, chỉ cần nghe tên của anh thì tất cả đều rét và run.
Hàn Nguyên Phong không thèm liếc nhìn bà ta quay sang nhìn An Nhiên nhỏ giọng dịu dàng:
_ Em không sao chứ, xin lỗi em anh đến trễ.
An Nhiên nhẹ nghiêng người tránh bàn tay anh chạm vào mình nhỏ giọng chỉ đủ anh và cô nghe thấy:
_ Ai cần anh tới đây chứ! chúng ta li hôn rồi, tôi không phải vợ anh.
Nói rồi cô muốn lách qua anh đi vào trong, nhưng Nguyên Phong anh là ai, anh không cam lòng kéo cánh tay cô khiến cả hai mẹ con cô đều được anh ôm vào lòng thật chặt, Cô muốn tránh thoát nhưng không được, sợ tiểu bảo lại khóc cô đành bất lức gắt lên:
_ Vô liêm sỉ, lưu manh, anh buông tôi ra.
Nguyên Phong không những không buông còn ôm chô chặt hơn cúi đầu hôn lên trán cô bộ dáng cưng chiều:
_ Không buông, cả đời này kiếp này của anh sẽ không buông em ra nữa, anh sai rồi, anh xin lỗi đã làm tổn thương em.Cầu xin em tha thứ cho anh được không An Nhiên.?
An Nhiên nhìn anh, cô có chút bối dối nơi đáy mắt, nhưng cô không để lộ ra ngoài quay mặt không đối diện với anh cô lên tiếng:
_ Hàn Nguyên Phong anh có cần mặt mũi không,lòng tự trọng anh vứt cho chó ăn à, tôi đã bảo giữa tôi vào anh không còn gì cả, hãy buông tha cho mẹ con tôi,anh nghe không hiểu à? hay cố tình không hiểu?
Hàn Nguyên Phong vẫn ngang ngược:
_ Anh không muốn hiểu! anh chỉ biết anh cần em, cần con, hai người là bảo bối của anh, anh sẽ không để ai ức hiếp hai người hết.
Tiểu Bảo trong lòng cô dụi dụi cô biết con muồn ngủ, ánh mắt lơ mơ của tiểu bảo vẫn không quên liếc nhìn Nguyên Phong, người đàn ông này không xấu như nó nghĩ it nhất đã hai lần cứu mẹ và nó.
An Nhiên mệt mỏi không muốn nói chuyện cùng anh nữa bèn nói:
_ Anh mau buông ra tiểu bảo đã mệt cần được ngủ.
Nguyên Phong nhìn tiểu bảo trong lòng cô,muốn hôn lên trán con nhưng lo lắng con sẽ sợ, Nhất Thiên nói con mắc chứng sợ người lạ, đau lòng anh nhẹ giọng dịu dàng nhất có thể:
_ An Nhiên! Tiểu Bảo là con anh, anh muốn cùng em chăm sóc cho con được không? 5 năm qua một mình em đã quá vất vả rồi.
An Nhiên nghe anh nói thể trong lòng dâng lên nỗi bất an, cô sợ anh sẽ giành lại con từ tay cô, giọng cô có chút run rẩy nhưng vẫn mạnh mẽ nói:
_ Hàn thiếu! anh năm nay mới 29t nhưng hình như đã bị mất trí rồi, anh không nhớ những lời năm đó chính anh nói ra à, là ai đã từng nói " người phụ nữ rẻ mạt như tôi không xứng đáng làm vợ của anh, không đủ tư cách làm mẹ của con anh " Là ai vậy hả? Giờ anh lại tới đây tự nhận tôi là vợ anh, tiểu bảo là con của anh, đây là anh đang ném cái tự trọng đầy kiêu ngạo của anh xuống đất rồi đấy. Hàn Thiếu nơi này không đủ tư cách để mời anh ở lại, anh là chim phượng hoàng cao quý, tôi chỉ là bông hoa dại coi như An Nhiên có mắt như mù trèo cao.
Hàn Nguyên Phong nghe cô nói thế nhẹ nới lỏng vòng tay, trong lòng một mảnh mất mát lan tràn. Giọng anh có chút run run:
_ An Nhiên! Là anh không xứng với em, là anh sai, anh không cần kiêu ngạo, anh không cần tự trọng anh chỉ cần em, duy nhất một mình em. Em có thể hạ mình yêu anh lần nữa được không?
Nguyên Phong nói xong câu đó vành mắt anh ửng đỏ, có làn sương mờ che phủ quanh hốc mắt, trái tim không kiểm soát nổi nhói lên đầy đau đớn.
An Nhiên lách người khỏi người anh bàn tay vỗ nhẹ lưng con như an ủi, tiểu bảo đã ngủ, cô không muốn con thức giấc, giọng cô vừa nhỏ vừa nghẹn ngào:
_Anh đừng nói nữa, mau về đi cả đời này Mạc An Nhiên đã sai khi gặp và yêu anh, dùng cả tôn nghiêm đẹp đẽ để yêu, chờ đợi,từng coi anh là cả thế giới, ngày đó chỉ cần anh nhíu mày thôi là tôi đều rất để tâm, nhìn anh cười, dịu dàng với người khác mà tôi còn vui cả một ngày dù biết rằng nụ cười đó chẳng dành cho mình chỉ cần nhìn anh vui vẻ là tôi cũng nguyện ý vui theo.Nhưng hiện tại người tôi yêu không còn là anh nữa,cả thế giới của tôi đang được tôi ôm trong lòng, là bảo bối vô giá mà năm đó anh đòi hủy đi.Buông tay đi Hàn Nguyên Phong.Tôi mệt rồi!
Nói rồi cô bỏ mặc anh ở ngoài chạy vào phòng nghỉ đặt tiểu bảo xuống giường, nhẹ nhàng vuốt mấy sợi tóc vương trên trán con, Cô Ngồi đó ngắm nhìn con nhưng nước mắt vô thức rơi lã chã từ bao giờ, chẳng thể nào ngăn nổi.
Cô không muốn anh tới đây làm phiền mẹ con cô, không muốn anh làm sáo trộn cuộc sống của mẹ con cô, bởi cô biết trái tim đã chết của mình vẫn vô thức đập lên vì người đàn ông ngang ngược là anh, cô như con chim sợ cành cong, sợ mình một ngày nào đó lại động lòng rồi lại tổn thương chằng chịt.