sau đó anh lại chạy đến chỗ để hộp y tế lấy nó đến chỗ cô, nhẹ nhàng thay bằng cho cô
Phương Tiểu Anh ngơ ngác ngồi nhìn anh, cái này là sao chứ? anh ta bị quỷ nhập là cái chắc rồi.
Khuôn mặt điển trai đến gần làm cô thất thần quên đẩy anh ta ra, anh ta rất đẹp, mà đẹp theo kiểu xảo quyệt, như cái con rắn được treo trên kia vậy,
đôi mắt phượng đào hoa, chân mày rậm đen, cái mũi cao, đôi môi mỏng đỏ tự nhiên,
xương quai hàm tinh tế làm anh ta có thêm phần cứng rắn, một chín một mười với Tôn Yên Thần,
nhắc đến Tôn Yên Thần nước mắt cô lại vô thức chảy ra, cô không có quên một khắc kia anh làm cô đau lòng ra sao,
mà mấy giọt nước mắt này để người đang thay bằng cho cô hiểu lầm
" Đau lắm à? hay do tôi đẹp trai mà cảm động đến khóc vậy?"
" Có cái đầu anh" sao tên này lại tự luyến như vậy chứ?
Quấn xong vòng cuối cùng của vòng bằng anh cũng nhẹ nhàng thu gọn lại đồ đạt, miệng lại nói
" Người thì đẹp mà mở miệng ra lại độc ác thế? Không sợ tôi đau lòng à?"
Phương Tiểu Anh:.....
"Tôi mà đau lòng không biết có làm ra loại chuyện giống hôm trước không nha"
Tiểu Anh cảm thấy có một tia sợ hãi nhưng mà rất nhanh đã biến mất,
nếu hắn thật sự muốn gây khó dễ cho cô thì đã làm từ lâu rồi không phải đợi đến bây giờ,
"Sao tôi lại ở đây?" không trả lời hắn cô nghi ngoặc hỏi
" Cô ngất trước xe tôi, tôi liền mang cô về, bác sĩ nói do mất máu và đau lòng quá mức nên cô mới ngất"
hắn biết cô cũng không còn sợ hắn nữa
C
"Tôn Yên Thần lại khốn nạn đến nổi làm cô thành như vậy à? Chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả"
Phương Tiểu Anh chỉ cười khổ lần này không có khóc nữa,
nhìn thấy cô như vậy Thương Thụy Mặc biết là mình đoán đúng rồi,
lúc trước rõ ràng tên Tôn Yên Thần đó hùng hùng hổ hổ bảo Phương Tiểu Anh là vợ anh ta,
còn vì chuyện lần đó mà cướp anh một miếng đất giống như yêu thương cô lắm, nên anh cũng đều tra một chút mới phát hiện cô sống cũng không vui vẻ
không biết ba mẹ ruột, mẹ nuôi thì ghét bỏ, chồng thì thù hận.
"Xuống ăn cơm đi tôi chuẩn bị xong rồi" đã giúp người thì anh sẽ giúp cho chót, nên phải chăm sóc cô cẩn thận,
"Cảm ơn, nhưng mà tôi không muốn ăn, đưa tôi về nhà đi"
"Ăn xong đi tôi đưa cô về" cô ngất từ trưa đến bây giờ trời cũng tối rồi
chắc chắn sẽ đói, người lại bị thương nên nhất định phải ăn.
" Được" có chút ảm đạm, cô cũng cảm thấy nếu hôm nay không về có khi lại tốt hơn,
nếu gặp lại cảnh đó cô sợ bản thân lại chịu không nổi,
nhưng mà cô sợ mất anh hơn, Tiểu lại quên rồi trước giờ chưa từng có được sao lại sợ mất chứ.
Người làm nhà Thương Thụy Mặc thấy cô đi xuống liền chạy đến dọn thức ăn ra,
sau đó quay về vị trí cũ, nhìn nhau cười tủm tỉm,
"Các người nói xem cái này có phải nhà chúng ta sắp có phu nhân không?" một nữ người hầu lên tiếng
"Chắc chắn là sắp có rồi nha, trước giờ chưa thấy thiếu gia đưa phụ nữ về đây, lại cò là bộ dạng cuống cuồng kia là lần đầu tôi thấy"
"Aaaa cô tiểu thư này cũng thật xinh đẹp đi nhìn vào tôi liền muốn rước cô ấy về làm vợ"
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!