Chương 145. Sóng gió lại đến
Nếu như Đoạn Kim Thần không kịp thời dập tắt tin tức, cô tin rằng bây giờ sẽ là một cảnh tượng khác và thậm chí có thể có kết cục giống như Đường Vãn Tình, bị đuổi ra khỏi nhà.
Chỉ là lần này Đoạn Trấn Nam lại không gọi cô về nhà, điều này khiến cô cảm thấy có chút ngạc nhiên.
Theo lý mà nói bây giờ Lương Phỉ Phỉ là bạn gái của Đoạn Lâm Phong, cô ta nhất định sẽ lợi dụng chuyện này để diễu võ dương oai, nhân cơ hội này nói xấu cô, nhưng lần này bọn họ lại im lặng đến mức khiến cô cảm thấy có chút kỳ quái.
Hoặc là nói bên nhà đã gọi điện cho Đoạn Kim Thần bảo anh đưa cô về nhưng bị anh ngăn lại?
Trong lúc suy nghĩ của cô đang bay bổng thì giọng nói của La Vưu Phi vang lên: “Người phụ nữ này thật là đáng ghét, ỷ vào việc mình là cô chủ lớn mà không coi ai ra gì, cô ta lại dám bắt nạt cậu, cậu yên tâm đi, mình nhất định sẽ thay cậu dạy dỗ cô ta thật tốt.”
Vừa nghe La Vưu Phi nói như vậy, Đường Hoan lập tức lắc đầu và nắm lấy tay cô ấy nói: “Không cần đầu, đây là chuyện giữa mình và cô ta, không liên quan gì đến cậu, mình không muốn cậu bước chân vào vũng bùn này.
Cô biết La Vưu Phi muốn giúp đỡ cô, nhưng cô không thể liên lụy đến cô ấy vì chuyện riêng của mình.
“Cậu nói như vậy là không coi mình là bạn, sao mình có thể trơ mắt nhìn cô ta hủy hoại cậu như vậy mà không làm gì được, cậu yên tâm đi, mình sẽ cẩn thận, sẽ không để cô ta biết đâu.
Mặc dù Đường Hoan không đồng ý với ý kiến của Vưu Phi, nhưng cô biết tính cách nói một không có hai của cô ấy, chuyện cô ấy đã quyết định không thể thay đổi bằng vài ba câu nói của người khác, cô khẽ thở dài và dặn dò cô ấy phải cẩn thận.
Sau khi ăn trưa xong, Đường Hoan và La Vưu Phi mỗi người một ngả.
Đường Hoan trở lại công ty làm việc, còn La Vưu Phi về nhà và bắt đầu cho người theo dõi Lương Phỉ Phỉ với ý đồ gậy ông đập lưng ông.
Cô ta đã khiến Đường Hoan chịu nhiều thiệt thòi như vậy nên cô cũng muốn để cô tả nếm thử cảm giác bị người khác đổ oan là như thế nào.
Màn đêm sâu thẳm, ánh trăng lạnh lẽo bao trùm khắp mặt đất, những vì sao lấp lánh tô điểm cho bầu trời đêm.
Trong quán bar nhạc nhẽo sập sình, đám đông nhảy múa cuồng nhiệt, Lương Phỉ Phỉ ngồi trên quầy bar uống rượu và tán gẫu với bạn bè.
Trong góc, một người đàn ông đang theo dõi từng hành động của họ, vừa nhìn thấy cô ta tiếp xúc với người khác giới, anh ta liền cầm máy ảnh lên chụp lại.
Mặc dù môi trường ở đây thiếu sáng, nhưng máy ảnh với độ nét cao đã ghi lại mọi chuyển động của họ một cách rõ ràng, như thể vào ban ngày.
Trong khi đó Lương Phỉ Phỉ không hề hay biết chuyện này, thậm chí còn khoác tay khoác chân với người đàn ông khác, cơ thể dính vào nhau trông vô cùng thân thiết.
Cô vô tình quay đầu lại thì phát hiện có người đang lén lút nhìn mình, khi cô nhìn kỹ lại thì lại không phát hiện ra điều gì khác thường.
Cô lắc đầu cho rằng mình đã uống quá nhiều nên bị ảo giác, thế là cô lại tiếp tục uống với bạn.
Trong một biệt thự cao cấp, La Vưu Phi đang ngồi trên sofa, cô mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa, những ngón tay thon dài cầm ly rượu đỏ khẽ lắc nhẹ rồi đưa lên mũi ngửi, mùi rượu thơm nồng phảng phất trong không khí.
Dưới ánh đèn, mái tóc đen của cô phủ lên người, làn da trong suốt như ngọc, toát ra một hơi thở quý phái và tạo nhã.
Điện thoại trên bàn đột nhiên vắng lên, cô đưa tay cầm lên và ấn nút trả lời: “Alo”
“Cô La, tôi đã gửi ảnh vào hòm thư cho cô rồi, cô xem có hài lòng không?” Một giọng nam xa lạ phát ra từ trong điện thoại.
“Đợi một chút.” La Vưu Phi ngồi thẳng dậy và bật máy. tính lên rồi nhấp vào hòm thư, cô thấy vài email chưa đọc.
Cô bấm vào và thấy đó là ảnh Lương Phi Phi đang uống rượu với người khác giới trong quán bar, động tác vô cùng ám muội.
Đôi môi mỏng khẽ gợi lên một vòng cung tuyệt đẹp: “Không tồi, tiếp tục theo dõi, nếu như anh làm tốt chuyện này, tôi sẽ có thêm phần thưởng cho anh.
Người ở đầu dây bên kia nghe cô nói vậy lập tức vui vẻ đồng ý: “Được, được, cô yên tâm đi, cô La, tôi nhất định sẽ làm thật tốt.”
Sau khi cúp điện thoại, cô để điện thoại sang một bên, ngón tay gõ nhẹ vào bàn phím trình chiếu ảnh.
Nhìn những bức ảnh hiển thị trên màn hình máy tính, trong mắt cô thoáng qua một tia lạnh lùng.
Mấy ngày tiếp theo, Lương Phỉ Phỉ luôn cảm thấy có người theo dõi mình ở sau lưng, cô liền nói chuyện này với Đoạn Lâm Phong: “Lâm Phong, không biết tại sao mấy hôm nay em luôn cảm thấy có ai đó theo dõi em, có phải có người muốn âm mưu chống lại em không?”
Người ta thường nói rằng người sợ mạnh lợn sợ béo, với thân phận cô chủ nhà họ Lương của cô có người theo dõi cũng không có gì lạ.
Sáng nay khi đi ra ngoài, Lương Phỉ Phỉ lại cảm thấy có người theo dõi mình, cô vừa đến công ty liền hẹn Đoạn Lâm Phong cùng ăn tối để bàn bạc:
Nếu thực sự bị những kẻ kia bắt đi, cô không biết mình sẽ xảy ra chuyện gì.
“Em chắc chứ? Đoạn Lâm Phong nắm tay cô và hơi nhíu mày: “Vậy em có nhìn thấy người đó là ai không?”
Lương Phỉ Phỉ lắc đầu: “Cụ thể là ai thì em cũng không rõ, nhưng cảm giác của em không thể sai được.”
Đúng lúc này, điện thoại di động trên bàn đột nhiên vang lên, Lương Phỉ Phỉ cầm điện thoại lên và nhìn, hai mắt cô đột nhiên mở lớn, cô chỉ thấy trên màn hình là tin tức mới đang được đẩy lên, mà tiêu đề đó nổi bật khiến người ta không thể rời mắt.
“Cuộc sống riêng tư hỗn loạn của Cô chủ Tập Đoàn
Lương Thị, nửa đêm say xỉn trong quán bar
Bên dưới tiêu đề còn kèm theo một vài bức ảnh, là cảnh tượng Lương Phỉ Phỉ đang tiếp xúc thân thể với người đàn ông khác, những động tác mờ ám vô cùng nhức mắt.
Thấy sắc mặt tái xanh của Lương Phỉ Phỉ, trong mắt Đoạn Lâm Phong thoáng qua một tia nghi ngờ, anh cầm lấy điện thoại của cô, khi nhìn thấy nội dung trên màn hình, sắc mặt anh lập tức trở nên khó coi.
“Lâm Phong, những điều này không phải là sự thật, em đến quán bar chỉ là vì sinh nhật của bạn thân thôi, em hoàn toàn không có những hành động mập mờ nào với những người đàn ông khác. Nhất định là có người muốn ly giản chúng ta nên mới cố ý chụp những bức ảnh dễ gây hiểu lầm như vậy, khiến anh hiểu lầm em.”
Nhìn sắc mặt tái mét của Đoạn Lâm Phong, Lương Phi Phỉ lo lắng giải thích.
Anh kìm nén lửa giận trong lòng và vỗ tay an ủi cô: “Anh biết rõ em là người như thế nào, anh tin em sẽ không làm ra những chuyện như vậy, anh sẽ giúp em xử lý những chuyện này trước, dìm chuyện này xuống
Nghe thấy anh nói như vậy, Lương Phỉ Phỉ vô cùng cảm động, trong mắt lấp lánh ánh nước: “Lâm Phong, anh thật tốt với em, em yêu anh.”
“Anh biết.” Anh đưa tay xoa đầu cô rồi nói một cách sủng nịnh: “Được rồi, em ăn cơm trước đi, anh không ở cùng với em được nữa rồi, sau khi giải quyết xong chuyện này anh sẽ nói với em.
Lương Phỉ Phỉ gật đầu, sau khi thấy anh đã đi khỏi, nụ cười trên mặt cô mới dần dần nhạt đi, trong mắt hiện lên một tia ác độc.
Nếu có điều tra ra chuyện này là do ai làm, cô nhất định sẽ khiến kẻ đó phải trả giá!
Đường Hoan đang làm việc trong văn phòng đột nhiên bị thu hút bởi tin tức mới nhảy trên màn hình.
Sau khi xem xong nội dung, cô lập tức gọi điện cho La Vưu Phi.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, giọng nói trong trẻo của La Vưu Phi vang lên: “Hoan Hoan, có chuyện gì sao? Có phải cậu định mời mình đi ăn cơm đúng không?”
Giọng nói vui vẻ khiến Đường Hoan cảm thấy nhẹ nhõm, cô đi thẳng vào vấn đề chính: “Vưu Phi, chuyện trên mạng là do cậu làm đúng không?”
Cô không ngừng kéo chuột xuống dưới, nhìn những bình luận bên dưới, sắc mặt cô ngày càng khó coi.
“Cậu thấy rồi sao?” La Vưu Phi không có chút kinh ngạc nào, ngược lại hào phóng thừa nhận: “Chuyện này là do mình sai người làm đó, ai bảo cô ta bắt nạt cậu, không cho cô ta một bài học còn tưởng rằng cậu thực sự dễ bắt nạt. Hoan Hoan, cậu không biết cuộc sống của cô chủ cao cao tại thượng đó rốt cuộc hỗn lỗn loạn đến mức nào đâu.
“Bình thường cô ta luôn tỏ ra là một người phụ nữ đoan chính cao quý nhưng sau lưng lại mập mờ với không biết bao nhiêu người đàn ông, vừa nhiền liền cảm thấy ghê tởm rồi, quả nhiên là tra nam xứng với tiện nữ, trời sinh một cặp….
Đường Hoan nghe những lời không dứt của Vưu Phi, sự bất an trong lòng ngày càng lớn.
Lương Phỉ Phỉ không phải là ngọn đèn tiết kiệm nhiên liệu, nếu để cho cô ta biết được La Vưu Phi đã làm chuyện này, với suy nghĩ nhỏ nhen của cô ta, cô ta sẽ không bao giờ bỏ qua một cách dễ dàng như vậy.
“Vưu Phi, sao cậu có thể làm liều như vậy? Nếu như để cô ta biết được chuyện này là do cậu làm, cậu có từng nghĩ đến hậu quả không?” Hiện tại điều cô lo lắng nhất là Lương Phỉ Phỉ sẽ điều tra ra là do La Vưu Phi đã làm.
Cho dù Lương Phỉ Phỉ không điều tra ra thì bên cạnh cô ta vẫn còn có Đoạn Lâm Phong.
Mặc dù con người Đoạn Lâm Phong có chút đáng khinh, nhưng thủ đoạn của anh ra lại không thua kém Đoạn Kim Thần một chút nào.
Đặc biệt là bây giờ anh ta đã có được quyền lợi của Phó chủ tịch Tập Đoàn Đoạn Thị, anh ta muốn điều tra chuyện này dễ như trở bàn tay.
“Cậu yên tâm đi!” Biết Đường Hoan lo lắng, La Vưu Phi thản nhiên nói: “Mình tình nguyện giúp cậu, cho dù hậu quả như thế nào, mình cũng sẽ dùng hết sức gánh chịu, cậu không cần phải cảm thấy gánh nặng đầu.
Cô nhíu mày và lo lắng nói: “Vưu Phi, cậu….
“Được rồi, được rồi. Hoan Hoan, dù sao mình cũng đã làm rồi, bây giờ nói thêm nữa thì có tác dụng gì? Nếu cô ta thực sự điều tra ra mình, mình chỉ có thể coi là mình xui xẻo thôi.” Giọng điệu thản nhiên của La Vưu Phi càng khiến Đường Hoan cảm thấy nặng nề.
“Vưu Phi, cậu quá bốc đồng rồi, trước khi làm việc gì cậu nên bàn bạc với mình. Cô cũng biết bây giờ nói nhiều cũng vô ích nhưng trong lòng luôn cảm thấy bất an.
“Mình không tin Lương Phi Phi thực sự có thể làm gì mình, được rồi, cậu yên tâm làm việc đi, đừng lo lắng nữa, mình còn có chuyện cần giải quyết, cúp máy nhé.”
Không đợi Đường Hoan trả lời, cô đã dứt khoát cúp máy.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!