Chương 188: Gặp phải côn đồ
Không muốn lãng phí thời gian trên người Đường Văn Tình, cô thẳng tay ngắt máy, lại nghe thấy giọng nói của Đường Kha Thành một lần nữa vang lên: “Con tranh thủ thời gian về nhà một chuyến đi, Tình Tình thật sự rất nhớ con, đã cả ngày nay không ăn uống gì, con nếu như không muốn về thăm nó thì coi như về thăm bố được không?” Ông khẩn cầu nói.
Đường Hoan nghe thấy vậy lòng đau như cắt, người bố ruột này của cô trước giờ chưa từng nói một lời nhẹ nhàng với cô như vậy, nhưng đến nay……
“Tôi biết rồi.” Đường Hoan thu lại suy nghĩ, đáp nhẹ một tiếng rồi tắt điện thoại. Cô không hề vì Đường Kha Thành mà mềm, cô chỉ là muốn xem xem họ rốt cuộc đang giở trò gì thôi. Chiếc xe dừng trong sân của nhà họ Đường, Đường Hoan xuống xe tiến vào nhà, Lê Mỹ Mỹ ngồi trên ghế, nghe thấy tiếng bước chân ngoảnh đầu liền nhìn thấy Đường Hoan đang thong thả từ xa tiến vào. Bộ quần áo đất giá mặc trên người, cô của bây giờ so với cô của trước đây rõ ràng là hai người hoàn toàn khác biệt. Vẻ hận thù hằn lên trong ánh mắt, dựa vào điều mà con gái của tiên nhân lại có thể có cuộc sống tốt như vậy chứ, còn con gái của bà lại phải hứng chịu biết bao tội lỗi như vậy.
“Làm phủ bà quả nhiên là khác rồi, đến cả bố ruột cũng đều không nhận nữa.” Giọng nói chua chát của Lê Mỹ Mỹ vang lên, tựa như vừa ăn xong một trái chanh vậy.
Bờ môi đỏ cong lên một độ cong vừa phải, Đường Hoan đã quá quen với những lời khiêu khích này của bà ta, chẳng hề bận tâm, hờ hững nói: “Lê Mỹ Mỹ, lẽ nào bà đã quên mất bố của tôi bây giờ đang ở đâu rồi à?”
Lửa giận như cháy bùng lên, Lê Mỹ Mỹ bật người đứng dậy, giận dữ nói: “Cô bây giờ lại muốn lật mặt đấy à? Tôi đã cúi đầu nhận sai với mẹ cô rồi, cô còn muốn sao nữa?”
Lúc đầu vì cứu Đường Vãn Tình, bà không tiếc mình mà cúi đầu nhận sai với mẹ của Đường Hoan, đây vẫn luôn là nỗi sỉ nhục lớn nhất của bà, mỗi lần nghĩ tới chuyện đó bà đều tự hận mình không thể chém đứt người Đường Hoan.
“Tôi nói rồi, chỉ cần một ngày tôi còn sống, bà đừng hòng sống vui vẻ!” Cô lạnh lùng bật cười, nhìn thẳng vào Lê Mỹ Mỹ.
“Được lắm, cô bây giờ còn muốn tới đây tính số với tôi đấy à?” Lê Mỹ Mỹ càng nói càng giận, hầm hổ đi tới trước mặt cô, không nói nhiều lời mà giơ tay định tát lên mặt cô.
Đường Hoan chẳng hề lùi bước, ánh mắt của cô ngày càng trở nên sắc lạnh hơn. Khi cánh tay của Lê Mỹ Mỹ sắp chạm lên mặt của Đường Hoan, Đường Hoan đột nhiên bị một ai từ phía sau kéo cô lùi lại.
“Mẹ, không được bắt nạt Hoan Hoan.”
Không biết Đường Vãn Tình từ đầu mà chạy ra đây. giang rộng hai cánh tay che chắn cho Đường Hoan ở phía sau. Thấy Đường Vãn Tình xuất hiện ở trước mặt, ánh mắt của Đường Hoan không tránh khỏi kinh ngạc, trước nay cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày Đường Vãn Tình chăn trước mặt cô như vậy.
“Con… Tinh Tinh, con có biết con đang làm gì không? Cô ta vừa nói chuyện với mẹ như thế nào con đều không nghe rõ à?”
Thấy Đường Văn Tình chắn trước mặt của Đường Hoan, Lê Mỹ Mỹ vội thu tay lại, vẻ mặt giận dữ. Cũng may bà đã thu tay lại kịp thời, bằng không cú tát vừa rồi chắc chắn đã vung lên mặt cô, bà nhất định sẽ vô cùng đau lòng.
“Tóm lại con không cho phép mẹ bắt nạt em gái!” Thấy ảnh mắt căm thù của Lê Mỹ Mỹ nhìn vào Đường Hoan, cô một bước cũng nhất định không tránh.
“Con!”
Thấy Đường Vãn Tình cương quyết, như một chú gà mẹ đang bảo vệ cho gà con của mình, Lê Mỹ Mỹ hằng giọng một tiếng, cuối cùng đanh quay người đi lên tầng, để lại Đường Hoan và Đường Vãn Tình trong phòng khách.
Sau khi Lê Mỹ Mỹ rời đi, Đường Vãn Tình lập tức quay người, vẻ mặt lo lắng nhìn Đường Hoan.
“Sao rồi Hoan Hoan, em không bị thương chứ?”
Đối mặt với một Đường Vãn Tình nhiệt tình tới như vậy, Đường Hoan quả thực vẫn chưa thể thích ứng, cô không lên tiếng mà vội vàng lùi bước về phía sau, tạo khoảng cách giữ hai người, hờ hững đáp một tiếng không sao. Thấy rõ Đường Hoan dường như không muốn tiếp lời với cô, nhưng Đường Vãn Tình không hề để bụng, tiếp tục lo lắng nói: “Có phải em vẫn đang giận mẹ đấy không?”
“Không có.” Lạnh lùng đáp một câu, “Cô gọi tôi tới đây rốt cuộc có chuyện gì, nếu như không có chuyện gì thì tôi đi trước đây.
“Đừng!” Nghe thấy cô nói muốn rời đi, Đường Vãn Tình nhanh chóng đưa tay giữ lấy tay của cô, tủi thân nhìn cô, “Em đừng đi có được không? Ở lại ăn cơm cùng chị đã
Đường Hoan có chút gượng gạo, cảm thấy bản thân vô cùng bất lực, nếu từ chối thì chắc chắn Đường Vãn Tình sẽ không đồng ý, bởi vì ngay lúc này đây, hai mắt cô đã bắt đầu rưng rưng nước mắt, tựa như chỉ cần cô nói câu từ chối là có thể rơi xuống ngay lập tức. Cuối cùng, sau một hồi đắn đo suy nghĩ, cô quyết định sẽ không từ chối, chỉ gật đầu. Ánh mắt của Đường Vãn Tình như ánh mắt của một đứa trẻ khi nhìn thấy kẹo, sung sướng vỗ tay, còn nói sẽ bảo vệ cô, không để cô chịu tổn thương. Tiếp sau đó, dù cho cô đi đầu Đường Vãn Tình cũng đều đi theo cô tới đó, ngay cả khi cô đi vệ sinh Đường Vãn Tình cũng ở ngoài cửa chờ, như sợ rằng cô sẽ rời đi vậy. Sau một hồi ở lại cô liền muốn rời đi, nhưng lại bị Đường Vãn Tình níu giữ, nói rằng ăn cơm xong hãng đi.
Khi cô rời đi trời đã tối mịt, Đường Vãn Tình không nỡ để cô đi, ánh mắt luôn hướng theo bóng người của cô, có điều cô cũng chẳng quay đầu mà cứ thế rời khỏi nhà họ Đường. Bây giờ nhà họ Đường không còn sống trong biệt thự như trước đây mà chuyển tới một căn chung cư nhỏ để sống, địa chỉ ở đây không dễ gọi xe, mà hôm nay cô lại không lái xe tới đây, sau một hồi đi trên đường vẫn chưa hề nhìn thấy chiếc xe nào. Trên đường cũng chẳng có mấy người đi bộ, chỉ có một mình Đường Hoan lộp cộp tiếng giày cao gót, đi cùng với cô còn có những chiếc đèn đường làm bạn. Đi hết con ngõ này là sẽ tới đường lớn rồi, ở đó có lẽ sẽ dễ gọi xe hơn.
“Haha, người đẹp một mình đi đầu vậy?” Một giọng nói lạ được phát ra.
Đường Hoan dừng bước, liền nhìn thấy ở phía trước mặt có khoảng ba đến năm tên côn đồ đang đứng ở đó, trong tay cầm sẵn dây thừng. Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện tronng đầu cô chính là cướp giật, vội quay người muốn bỏ đi, nhưng cùng lúc đó ở phía sau lưng cô cũng xuất hiện thêm ba tên nữa, bước chân bỗng nhiên dừng lại. Dân cư ở khu vực này không quả nhiều, do vậy trên đường dường như cũng chẳng có người qua lại, hơn nữa bây giờ lại lại buổi tối, dù cho có may mắn được người khác cũng chưa chắc họ sẽ ra tay giúp đỡ. Ngay lúc này, cô không kịp nghĩ ngợi quá nhiều, rút điện thoại ra định gọi cấp cứu, nhưng không chờ tới khi cô kịp hành động, chiếc điện thoại đã bị ai đó cướp đi rồi đáp mạnh xuống đất.
“Bốp” một tiếng, chiếc điện thoại phân thành nhiều mảnh, trở thành một đồng phế liệu. Thấy đám người này hung hãng hành động, hai mặt Đường Hoan không khỏi lo lắng, chúng không phải là cướp, bằng không sẽ không đáp điện thoại của cô đi như vậy. Thứ chúng muốn ở đây là tính mạng chứ không phải tiền bạc! Nhưng rốt cuộc là ai? Tại sao lại muốn dìm cô vào chỗ chết? “Các người là ai?” Hàng ngàn những suy nghĩ chạy trong đầu, nhìn vào một người mặc đồ đen ở trước mặt, cô kìm nén lại nỗi lo sợ trong lòng, cố gắng điềm tĩnh hỏi.
Nhưng đám người này không có lấy một ai trả lời câu hỏi của cô, trong lúc cô hoảng sợ nhất thì bỗng nhiên có một người đeo mặt nạ mặc đồ đen đi ra, từ trên xuống dưới đều mang một đen, tựa như hòa hợp với bóng đêm. Nếu như không nhờ có chút ảnh đèn đường hiu hắt kia, cô thực sự không thể phát hiện ra anh ta, xem ra đây chính là đại ca của đám người này.
“Tôi là ai cô không xứng để biết.” Người đàn ông đeo mặt lên tiếng nói.
Đường Hoan nghe xong liền chau mày, giọng nói này dường như cô đã từng nghe qua ở đâu đó, chỉ là nhất thời chẳng thể nghĩ ra. Đè nén lại hoài nghi trong lòng, lạnh giọng hỏi: “Các người muốn làm gì vậy? Là vì tiền hay vì mạng sống?
Tên cầm đầu không ngờ rằng Đường Hoan khi đối diện với nhiều người tới như vậy quả nhiên còn dám gan dạ mà mạnh miệng hỏi, ánh mắt có chút ngưỡng mộ, có điều rất nhanh sau đó, ánh mắt anh ta lại nguy hiểm như lúc ban đầu.
“Tôi tạm thời không cần mạng của cô, để cô chết như vậy quả thực quá dễ dàng cho cô rồi, hôm nay tôi chỉ là muốn dạy dỗ cô.” Người đàn ông đeo mặt nạ không nhanh không chậm nói, đôi mắt dõi theo từng động thái của Đường Hoan, cánh tay giật giật sợi dây thừng, từng bước từng bước tiến lại gần về phía Đường Hoan.
Anh ta tiến một bước, cô lùi về phía sau một bước.
“Tôi không biết các người rốt cuộc đã nghe theo lệnh của ai mà tới đây, nhưng tôi tình nguyện trả giá gấp ba lần người đó đưa ra cho các anh, chỉ cần các anh để tôi rời khỏi đây.”
“Cô quả nhiên thông minh đấy.” Người đàn ông bật cười, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Đáng tiếc tôi không thiếu tiền!”
“Vậy rốt cuộc anh muốn thế nào? Chúng ta cùng nhau ra điều kiện được không?” Nuốt nước bọt, lòng bàn tay Đường Hoan lạnh ngắt.
Người đàn ông đeo mặt nạ khẽ nhếch mày lên tiếng “Cô muốn ra điều kiện gì với tôi?”
“Anh cảm thấy trong tay tôi có điều gì khiến anh cảm thấy hứng thú?” Nếu anh ta đã không muốn tiền, vậy thì bây giờ cô chỉ còn có thể dùng cách khác để làm phân tán sự chú ý của anh ta, hy vọng có được cơ hội để thoát thân.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!