Còn Ngôn Tiểu Nặc không còn tâm trạng để ý đến vẻ đẹp của anh, mái tóc bị buông rũ xuống, hai tay nắm chặt lại, biểu cảm rất đáng thương, “Anh không được đổi với em hư vậy”
“O? Tối qua không phải em nói gọi như thế rất vui sao?” Mặc Tây Quyết véo nhẹ lên cắm cô, đôi mắt lấp lánh, “Không phải còn xin anh..”
“Đủ rồi!” Giọng nói nghiêm túc của Ngôn Tiểu Nặc cắt ngang lời của Mặc Tây Quyết, trong lòng cảm thấy ẩm ức không chịu được, “Mặc Tây Quyết anh không được phép bắt nat em!”
Mặc Tây Quyết lại đè lên người cô một lần nữa, nhưng lân này không tiến thêm một bước nữa, “Bắt nạt em? Ngoài trên giường ra, anh bắt nạt em lúc nào?”
Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên thốt lên, “Anh không lấy em, vậy thì tại sao lại không tha cho em?”
Hai người cùng sững người.
Trầm lặng.
Rồi tiếp tục trầm lặng.
Mặc Tây Quyết từ từ đứng dậy khỏi cô, Ngôn Tiểu Nặc mặc lại quần áo, cúi đầu nhìn cơ thể minh, trên làn da trắng nõn, đã bi anh để lại một chút dấu vết. Trong lòng thấy ô nhực, buồn bã, đau đớn, như dòng nước lũ dâng trào khiến cô chỉ muốn khóc. “Anh là thiếu gia thứ hai của nhà họ Mặc” Đột nhiên giọng nói của Mặc Tây Quyết vang lên, “Cho dù không phải là con trưởng, nhà họ Mặc sẽ không cho phép anh kết hôn với một người có gia cảnh bình thường làm vợ.”
Giọng nói của anh trầm xuống và mạnh mẽ, không còn cảm giác nguy hiểm độc quyền như vừa rồi, tâm trạng hỗn loạn của Ngôn Tiểu Nặc cũng dần dần nguôi ngoai.
Chỉ một giây sau, kiểu độc đoản đó còn nghiêm trọng hơn trước, “Nhưng em là người phụ nữ duy nhất mà anh muốn bảo vệ!” Tay phải của Mặc Tây Quyết tựa vào lưng ghế, và không gian nhỏ bé hoàn toàn kìm hãm cô lại, “Anh sẽ không để em phải chịu ẩm ức!”
Ngôn Tiểu Nac nhìn anh sửng sốt, một hồi lâu, cô mới hiểu ra, giọng nói bình thản, “Ngoài danh tiếng ra, những thứ khác anh đều có thể cho em đúng không?”
Không chờ Mặc Tây Quyết trả lời, cô cười nhạt, giống như trong một tảng băng có hoa nở trên tuyết, “Người đàn ông của em, em không cần anh ấy có quyền lực lớn như thế nào, không cân anh ấy có ngoại hình đẹp trai, em chỉ muốn trái tim của anh ấy, chỉ có một mình em. Nếu như điều này anh không làm được, vậy thì mong anh để em đi.”
Cô nói những lời đó một cách nhẹ nhàng, biểu cảm trên mặt lại rất quyết đoán nghiêm túc, có một thái độ độc lập khiến cho người khác phải kính nể. Còn ánh mắt của Mặc Tây Quyết càng rực cháy hơn, “Để em đi? Ngay cả nghĩ cũng đừng nghĩ !”
“Anh!” Ngôn Tiểu Nặc nhìn chăm chấm vào anh, hàng lông mày lá liễu dựng đứng lên, tức giận, “Mặc Tây Quyết, anh đừng có mà bắt nạt người quá đáng!”
“Cho dù có bắt nạt em, thì em làm sao?” Anh đặt cô vào trong lòng, cúi đầu và hôn kín lên môi cô, cạy miệng cô không để cô có cơ hội cắn anh. Lại còn dám nghĩ muốn anh để cô đi, thật là to gan! Không cho cô một bài học thì cô không biết ai mới là người đàn ông của cô! Ngôn Tiểu Nặc thực sự không thể chống cự lại được, sức mạnh của người đàn ông này quá mạnh, cơ thể cô cảm thấy hơi đau, cô rên rỉ ra tiếng.
Cần một miếng lên vai anh, đến nỗi khiến răng cô còn cảm thấy hơi nhức.
Mặc Tây Quyết cười nhẹ, nhìn gương mặt nhỏ ấm ức của cô, rồi nhẹ nhàng hôn cô, “Em còn dám cản nữa không?”
“Đồ dối trá!” Ngôn Tiểu Nặc tức giận nhìn anh. “Có thể lừa được em, để cho em cần thêm vài cái nữa cũng đáng.” Giọng nói của Mặc Tây Quyết đột nhiên trở nên rất nghiêm túc.
Ngôn Tiểu Nặc nói không ra lời, chỉ đành cắn chặt môi, để không nói ra những lời đáng xấu hổ.
Con người này thật sự quá vô lại, sớm biết suy nghĩ của anh lại kỳ quặc đến nỗi này thì cô sẽ không bao giờ nói cho anh nghe về tiêu chuẩn lựa chọn người bạn đời của mình!
Sắp đến giữa trưa, nhưng họ vẫn ở trong xe hơn nữa đây lại là cổng của Holy Land, ngay cả khi chiếc xe của Mặc Tây Quyết được làm giống như một căn phòng đen đi chăng nữa nhưng cô vẫn cảm thấy tiếng động xung quanh.
Nhưng người đàn ông này vẫn không hề có ý định dừng lại.
Ánh mắt của cô liếc nhìn thấy có bóng người, toàn thân cô run rẩy và cơ thể cô co lại.
Cạnh tai có là tiếng rên rỉ của anh.
Ngôn Tiểu Nặc thở nhẹ nhõm, nhanh chóng đẩy anh ra, rồi mặc quần áo vào. Mặc Tây Quyết từ từ mặc quần áo đang định đứng dậy, thì nghe thấy giọng nói ngột của Ngôn Tiểu Nặc, “Không được phép cho tài xế lái xe!”
Xấu hổ chết đi được, trong xe có mùi… để người khác lái xe anh không xấu hổ nhưng cô xấu hổ!
Mặc Tây Quyết cười nhẹ, nhanh chóng hôn lên môi cô, giọng nói có chút chọc tức “Ngoan nào, đừng có giận dữ, sau mỗi lần như vậy em như thế này trông rất là đẹp!”
Ngôn Tiểu Nặc tức đến nỗi chỉ muốn đánh cho anh một trận, còn Mặc Tây Quyết dường như nhìn ra được ý đồ của cô, nhanh chóng bước xuống xe.
Thấy Mặc Tây Quyết xuong xe, tài xe dang tránh ở khá xa mới dám xuất hiện, chạy tới xin chi thị, “Cậu chú, cậu?”
Biểu cảm của Mặc Tây Quyết rất nghiêm túc rồi nói, “Hôm nay cho anh nghỉ một buổi, tôi sẽ tự lái xe về.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!