“Xử tội chết không tha.” Mặc Tây Quyết trả lời không một chút do dự.
Ngôn Tiểu Nặc sững người ra.
Thấy cô nhìn chằm chằm vào anh, anh cau mày lại và hỏi: “Em làm sao vậy?”
“Không có gì.” Ngôn Tiểu Nặc lập tức trở lại bình thường, thở một hơi dài, may quá đã không nói ra. “Sao em lại hỏi điều này làm gì?” Đôi mắt đen của Mặc Tây Quyết sáng long lanh, giống như ánh trăng rọi xuống đáy giếng vậy. “Em chỉ cảm động trước cốt truyện của bộ phim thôi, nên tình cờ hỏi anh mà thôi.” Ngôn Tiểu Nặc nghĩ một lúc, cuối cùng không chịu dừng lại ở đây và hỏi tiếp, “Nếu như người đó không có ý lừa gạt anh thì sao?”
“Không cố ý sao?” Mặc Tây Quyết khẽ nhướn hàng lông mày, “Vậy thì anh đánh giá rất cao dũng khí của anh ta, đồng thời cũng thương xót cho kết cục của anh ta.”
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy mồ hôi toát ra lạnh sống lưng cô.
Cô thực sự nên cảm ơn bản thân vì đã không nói sự thật ra.
Mặc Tây Quyết thấy thần sắc cô nhợt nhạt, và đầy mồ hội trên trán cô rồi anh đưa những ngón tay chạm vào trán đầy mồ hôi của cô, “Em sao vậy? Không được khoẻ sao?”
“Em không sao, có lẽ hơi nóng.” Ngôn Tiểu Nặc cười yếu ớt và vuốt lên trán. Hàng lông may thanh kiếm của Mặc Tây Quyết cau vào càng chặt hơn, giọng nói lạnh lùng, “Lái xe nhanh một chút.”
“Vâng, cậu chủ.”
Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy lòng cô rối bời như bòng bong, cô nhẹ nhàng dựa vào lòng anh và không nói gì. “Đến nơi rồi.” Mặc Tây Quyết cúi đầu xuống hôn lên trán cô, “Xuống xe ăn chút gì đi.”
Ngôn Tiểu Nặc ngơ ngác một chút, rồi mới cùng Mặc Tây Quyết bước xuống xe. “Em sao thế?” Mặc Tây Quyết cảm thấy cô không được tập trung, lông mày anh nhíu lại.
Phố Sam sung là con phố nhỏ có nhiều đồ ăn vặt, cô gái này là một người sành ăn, chỉ cần nhìn thấy đồ ăn là hai đôi mắt sáng lên. “Ah? A, đói rồi, mau đi ăn thôi.” Ngôn Tiểu Nặc cười haha với anh, không nói lời nào liền kéo tay Mặc Tây Quyết chạy vào bên trong con phố.
Mặc Tây Quyết để Ngôn Tiểu Nặc kéo anh chạy vào bên trong con phố, lúc này vừa vào thời điểm của chợ đêm, mọi người đi qua đi lại rất đông, cho dù như vậy quản gia Duy Đức vẫn phải vệ vĩ theo sát anh. “Đảng kia có thịt xiên nướng, chúng mình có đi ăn không?” Ngôn Tiểu Nặc thấy một cái quầy bán đồ nướng gần đó, rồi chớp mắt hỏi Mặc Tây Quyết. Gương mặt đeo kính râm không biểu cảm của Mặc Tây Quyết, “Không thích.”
“ở đẳng kia có bánh cá hầm.”
“Không thích.”
“Vậy bánh bao nướng thì sao?”
“Không thích.”
“Mặc Tây Quyết!”
“Nũng nịu cũng vô dụng, anh không ăn.”
Ngôn Tiểu Nặc sờ lên cái đói của cô, gương mặt ẩm ức, “Nhưng em rất đói.”
Cái miệng mím chặt của Mặc Tây Quyết mới thư giãn ra chút. “Em muốn có người đi ăn cùng em mới vui.” Ngôn Tiểu Nặc nói tiếp, liếc qua nhìn quản gia Duy Đức đứng cách đó không xa, rồi vẫy tay cười gọi lên, “Quản gia Duy Đức, chúng ta cùng đi ăn đi, được không?”
Quản gia Duy Đức chưa kịp trả lời, thì nhận được cái lườm lạnh lùng của Mặc Tây Quyết, ông ấy chỉ dám cười một cách ngượng ngùng, “Cô Ngôn, tôi tuổi cao rồi, không ăn được những thứ đó.”
“Ồ.” Ngôn Tiểu Nặc đáp lại một tiếng, “Thật đáng tiếc, vậy tôi tìm mấy anh vệ sĩ để ăn cùng vậy.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!