Chương 284
Đôi mắt đen của Mặc Tây Quyết lóe lên. Anh thản nhiên mỉm cười, khẽ giơ tay trái lên, sắc mặt không thay đổi nói: “Sao vậy?”
Ngôn Tiểu Nặc không nói gì, trực tiếp đứng dậy, cởi chiếc áo sơ mi đen mà Mặc Tây Quyết đang mặc ra.
Lúc nhìn thấy cánh tay trái của Mặc Tây Quyết, nước mắt cô lập tức trào ra.
Vết thương dài đến mấy chục cm, miệng vết thương liên tục chảy máu, thấm đầy ra chiếc áo sơ mi màu đen.
“Anh…” Ngôn Tiểu Nặc che miệng lại: “Sao anh lại thành ra thế này?”
Mặc Tây Quyết kéo áo lại, bình thản nói: “Không cẩn thận nên bị thương thôi mà.”
Ở trang viên nhà họ Mặc về lại bị thương nặng như thế này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Ngôn Tiểu Nặc cũng không ngốc.
Cô không thể tiếp tục nhìn nữa, xoay người đi gọi bác sĩ đến.
Các bác sĩ vội vàng bước vào chữa trị vết thương cho Mặc Tây Quyết, chỉ là miệng vết thương do không được xử lý tốt nên máu chảy rất nhiều.
Khâu lại vết thương cho Mặc Tây Quyết xong, các bác sĩ bắt đầu kê thuốc chống viêm, sau đó nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Cậu chủ tối nay chắc chắn sẽ sốt cao, nhờ cô Ngôn chú ý chăm sóc.
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, nói: “Cánh tay của anh ấy sẽ không sao chứ?”
Ánh mắt bác sĩ tối lại: “Bị thương một chút đến gần và xương, đợi sau khi miệng vết thương lành lại, khả năng là sẽ cần một khoảng thời gian điều trị phục hồi. Cậu chủ vẫn còn trẻ, không thể để như vậy”
Ông ấy nói rất khéo léo, Ngôn Tiểu Nặc biết đó là ý gì. Cô cố gắng nén lại sự buồn bã trong lòng, tiến bác sĩ ra cửa.
Mặc Tây Quyết đã chịu đựng lâu như vậy, lúc này chỉ có thể nằm trên giường, đôi mắt đen nhìn vào kim tiêm trên mu bàn tay.
Ngôn Tiểu Nặc ngồi xuống bên giường, đôi mắt đỏ hoe.
Mặc Tây Quyết mỉm cười: “Đôi mắt em vốn đã rất giống hoa đào, bây giờ còn đỏ nữa, lại càng giống hoa đào hơn.”
Ngôn Tiểu Nặc nhìn đôi mắt đen hàm chứa ý cười của Mặc Tây Quyết, không nói lời nào.
Mặc Tây Quyết tiếp tục nói: “Năm nay không có hoa đào, đợi đến năm sau khi con chào đời, em cũng qua cữ rồi, anh sẽ đưa em đi ngắm được không?”
Ngôn Tiểu Nặc không chịu được nữa: “Mặc Tây Quyết, đến lúc này rồi mà anh vẫn còn nói được với em những lời như vậy sao?”
Ý cười trong đôi mắt Mặc Tây Quyết dần dần tắt, anh đưa tay phải ra nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn của cô, cau mày nói: “Lạnh như vậy, mau mặc thêm áo vào đi.”
“Em không sao.” Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng lắc đầu.
“Nghe lời.” Mặc Tây Quyết rất cố chấp, thấy cô không cử động, định tự mình đứng dậy đi lấy áo cho cô.
Ngôn Tiểu Nặc bị dọa đến mức vội vàng giữ vai anh lại, nói với anh: “Anh đừng có dậy, em nghe lời anh, đi lấy áo mặc được chưa?”
Cô lấy một chiếc áo khoác dày khoác lên người, cảm thấy cơ thể ấm lên một chút.
Mặc Tây Quyết không kìm được nhìn vào đôi mắt đầy đau khổ của cô, nói: “Anh muốn ăn một chút.”
Ngôn Tiểu Nặc vội vã hỏi: “Anh muốn ăn gì?”
“Thanh đạm một chút là được. Mặc Tây Quyết nói: “Anh muốn ăn đồ em nấu.
Ngôn Tiểu Nặc liền gật đầu, đắp lại chăn cho Mặc Tây Quyết rồi nói: “Anh nghỉ ngơi trước đi, em đi nấu đồ ăn cho anh.”
Mặc Tây Quyết vuốt lại mấy sợi tóc lộn xộn trên trán cô, thấp giọng nói: “Đi đi.”
Ngôn Tiểu Nặc nhìn sâu vào trong mắt Mặc Tây Quyết, sau đó xoay người bước ra ngoài.
Khoảnh khắc đóng cửa phòng ngủ lại, Ngôn Tiểu Nặc nhắm chặt đôi mắt, sự đau xót trong lòng như dời sông lấp biển.
Cô nén lại nỗi đau, đi xuống bếp nấu một chút cháo cho Mặc Tây Quyết.
Nữ giúp việc vội vội vàng vàng báo với cô, nói: “Cô Ngôn, cô Vi Vi biết được tin cậu chủ bị thương nên muốn đến thăm cậu chủ, vệ sĩ ngăn lại, bây giờ đang làm ầm ĩ ở bên đó.”
Ngôn Tiểu Nặc nghĩ một lát rồi nói với nữ giúp việc: “Bảo người đến trông cháo, cô theo tôi qua đó xem.”
“Vâng. Nữ giúp việc vâng lời, đi phía trước Ngôn Tiểu Nặc.
Ngôn Tiểu Nặc đi đến trước cửa phòng Vi Vi, Vi Vi thấy cô đi tới liền chất vấn cô: “Ngôn Tiểu Nặc, A Quyết tại sao lại bị thương, trong lòng cô hiểu rõ nhất. Tôi muốn đi thăm anh ấy, lẽ nào như vậy cô cũng ngăn cản sao?”
Giọng của Vi Vi vô cùng sắc bén, hùng hổ dọa người, vang khắp hành lang khiến người ta giật mình.
Ngôn Tiểu Nặc nói với vệ sĩ: “Các anh đi nghỉ ngơi đi, Mặc Tây Quyết đã về rồi, không cần trông giữ nữa.”
Các vệ sĩ nói cảm ơn rồi nhanh chóng lui xuống.
Ngôn Tiểu Nặc bình thản nói với Vi Vi: “Cô muốn đi thăm Mặc Tây Quyết thì đi đi.”
Nói xong, cô cũng không để ý đến vẻ mặt ngạc nhiên của Vi Vi nữa mà trở lại bếp tiếp tục nấu cháo cho Mặc Tây Quyết.
Nữ giúp việc không kìm được hỏi cô:
“Cô Ngôn, cô Vi Vi rõ ràng là muốn… Cô hà tất gì phải cho phép cô ấy?”
Ngôn Tiểu Nặc dùng thìa khuấy nồi cháo sắp nấu xong, chầm rãi nói với nữ giúp việc: “Cô ta dù có sai như thế nào thì trái tim thích Mặc Tây Quyết cũng không sai. Huống hồ kiến thức y học của cô ta rất tốt, sẽ giúp ích cho tình hình hiện tại của Mặc Tây Quyết
Chỉ cần Vi Vi không hại Mặc Tây Quyết, cô hào phóng hơn một chút thì có sao đâu?
Nữ giúp việc nhìn Ngôn Tiểu Nặc với ánh mắt đầy khâm phục: “Cô Ngôn âm thầm nhẫn nại như vậy, thật khiến người ta phải khâm phục”
Ngôn Tiểu Nặc nhìn nữ giúp việc, khẽ mỉm cười, vẫn chưa nói gì thì quản gia Duy Đức đã tới.
“Cô Ngôn” Quản gia Duy Đức vẫn cung kính như thường.
Ngôn Tiểu Nặc đích thân rót cho quản gia Duy Đức một ly trà, nói với ông ta: “Quản gia Duy Đức có chuyện gì vậy?”
“Không có gì, chỉ là muốn hỏi xem tình hình vết thương của cậu chủ. Quản gia Duy Đức nhẹ nhàng nói.
Ngôn Tiểu Nặc thở dài, cũng không dài dòng: “Bác sĩ vừa mới xem qua rồi, nói tối nay nhất định sẽ sốt cao”
Quản gia Duy Đức gật đầu.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn quản gia Duy Đức, hỏi: “Tôi biết là tôi không nên hỏi, nhưng tôi vẫn muốn biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Mặc Tây Quyết sao lại bị thương nặng đến như vậy?”
Khuôn mặt quản gia Duy Đức lộ vẻ khó xử.
Ngôn Tiểu Nặc tiếp tục hỏi: “Mặc Tây Quyết không cho ông nói sao?”
“Đúng là như vậy!
Ngôn Tiểu Nặc cắn môi, trầm mặc một lúc mới nói: “Ông không nói thì tôi cũng đoán được một chút, anh ấy là cậu hai, bị như vậy, thì còn có thể là ai?”
“Cô Ngôn thông minh như vậy, Duy Đức rất bất ngờ.” Quản gia Duy Đức nhìn Ngôn Tiểu Nặc nói, nỗi lo lắng hiện lên rất rõ trên khuôn mặt ông: “Chính là như vậy, ông chủ và cậu chủ đều rất cố chấp, haizz..
Trong giọng điệu của quản gia Duy Đức tràn đầy những tiếng thở dài bất lực.
Ngôn Tiểu Nặc thấy rất rõ, nói với quản gia Duy Đức: “Ông theo Mặc Tây Quyết đến trang viên nhà họ Mặc, đến giờ vẫn chưa nghỉ ngơi chắc chắn là rất mệt, mau về nghỉ ngơi đi.”
Ánh mắt quản gia Duy Đức tràn đầy sự không nỡ: “Cô Ngôn chú ý giữ gìn sức khỏe, vẫn là câu đó, nhất định phải tự chăm sóc cho mình.”
Ngôn Tiểu Nặc khẽ gật đầu, nhìn quản gia Duy Đức ra khỏi cửa phòng khách, sau đó đi xuống bếp múc cháo cho Mặc Tây Quyết.
Cô bưng bát cháo đi đến trước cửa phòng ngủ chính.
Cửa phòng ngủ chính không đóng, Vi Vi đang cẩn thận kiểm tra vết thương của Mặc Tây Quyết. Mặc Tây Quyết không nói gì, chỉ nhìn cô ta kiểm tra cho mình.
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng bước vào, đặt bát cháo lên bàn.
Mặc Tây Quyết nhìn Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười, đưa tay ra: “Vất vả cho em rồi, qua đây.
Ngôn Tiểu Nặc nắm lấy tay Mặc Tây Quyết, ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng hỏi: “Không phải đói rồi sao? Có muốn ăn một chút không?”
Mặc Tây Quyết nhìn bát cháo ở trên bàn, mỉm cười nói: “Nấu nhiều như vậy, cùng ăn đi.”
Ngôn Tiểu Nặc nhìn Vi Vi ở bên cạnh, nói với cô ta: “Vất vả cho cô rồi, chưa ăn tối đúng chứ?”
Vi Vi bình thản nói: “Không cần đâu, tôi về phòng trước đây.
Nói xong, Vi Vi liền rời khỏi phòng ngủ chính.
Ngôn Tiểu Nặc thấy có chút kỳ lạ, Vi Vi hôm nay sao vậy?
Mặc Tây Quyết chỉ nhìn Ngôn Tiểu Nặc, nói với cô: “Thật sự rất đói rồi, đút cho anh ăn đi.”
Ngôn Tiểu Nặc tạm cất nghi vấn đó trong lòng, lập tức đút cháo cho Mặc Tây Quyết.
Đến nửa đêm, quả nhiên Mặc Tây Quyết sốt cao.
Anh ôm chặt lấy Ngôn Tiểu Nặc, nhiệt độ cơ thể nóng đến mức dọa người. Ngôn Tiểu Nặc khó khăn lắm mới kéo được tay anh ra, đút cho anh uống thuốc hạ sốt rồi lau người giúp anh hạ nhiệt.
Làm đi làm lại suốt hơn nửa tiếng đồng hồ, Ngôn Tiểu Nặc lại ôm lấy Mặc Tây Quyết, nằm xuống.
Cứ vậy cho đến sáng hôm sau, Mặc Tây Quyết vẫn mê man ngủ. Ngôn Tiểu Nặc để anh nghỉ ngơi, không dám phát ra tiếng động làm phiền anh.
Cô thức dậy tắm rửa thay quần áo, sau đó đi gọi bác sĩ đến thay thuốc kiểm tra cho anh.
Theo sau bác sĩ là Vi Vị, Ngôn Tiểu Nặc ngơ ra.
Bác sĩ giải thích với Ngôn Tiểu Nặc: “Cô Ngôn, kiến thức y học của cô Vi Vi rất giỏi, có thể cùng chúng ta thảo luận một chút về cách giúp cậu chủ hồi phục nhanh nhất.
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, nói với bác sĩ: “Làm phiền hai người rồi.”
Nói xong, cô tránh sang một bên để bác sĩ và Vi Vi đi vào xem vết thương cho Mặc Tây Quyết, còn cô đi xuống chuẩn bị bữa sáng cho Mặc Tây Quyết.
Nấu xong bữa sáng trở về phòng ngủ chính, bác sĩ đã rời đi rồi, Vi Vi vẫn đang ngồi thay thuốc cho Mặc Tây Quyết.
Đôi tay ngọc ngà cầm miếng bông cẩn thận lau miệng vết thương cho anh, cô ta làm vô cùng cẩn trọng tỉ mỉ, như thể vết thương của Mặc Tây Quyết là một tác phẩm nghệ thuật quý giá.
Sự tỉ mỉ như vậy rất thường gặp, nhưng phần tâm tư này của cô ta lại khiến Ngôn Tiểu Nặc có chút xúc động.
Tay cô ta hình như vô tình chạm vào da Mặc Tây Quyết, tay Mặc Tây Quyết liền tránh đi.
Vi Vi vừa quấn băng gạc quanh vết thương cho Mặc Tây Quyết vừa nói: “A Quyết, vết thương của anh rất sâu, bây giờ thời tiết càng lúc càng nóng, nhất định phải thường xuyên thay thuốc mới được.”
Mặc Tây Quyết bình thản nói: “Đây là chuyện nhỏ, cứ để bác sĩ làm là được rồi.”
Vi Vi mỉm cười nói: “Tuy nói là chuyện nhỏ nhưng không cần cứ phải bác sĩ, em làm cũng được. Em cũng không có việc gì, mấy việc như này vẫn có thể làm tốt được, anh quên trước đây rồi sao?”
Mặc Tây Quyết không muốn nói thêm nhiều nữa, chỉ nói: “Biết rồi.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!