Toàn Cơ mời Ngôn Tiểu Nặc ngồi, nhưng lại cười nói với Mặc Tây Quyết: “Anh Quyết, em thật không ngờ, anh lại đích thân đến đây.”
Ánh mắt của Mặc Tây Quyết lại nhìn Ngôn Tiểu Nặc nói: “Thuyết trình của Tiểu Toàn, dù như thế nào anh cũng phải tới.”
Thật đáng tiếc lúc này Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu xuống không biết anh đang nhìn cô, cô nghe được câu nói này, trong lòng càng thấy coi thường Mặc Tây Quyết cả trăm lần.
Đàn ông thối, lăng nhăng khắp nơi! Toàn Cơ dường như không phát hiện ra điều gì khác thường, nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Trong tay có bút nhưng trong tâm càng cần một chiếc bút, có như vậy tác phẩm của cô mới có linh hồn, mới có thể làm động lòng người khác.”
Ngôn Tiểu Nặc suy nghĩ về câu nói này, một hồi lâu không nói gì. Chả trách cô luôn cảm thấy tác phẩm của cô thiếu thiếu thứ gì đó, hoá ra là thiếu mất linh hồn, giống như một viên ngọc chết vậy, bên ngoài cho dù đẹp thế nào thì cũng chỉ là, bề ngoài thì ngọc ngà bên trong thì xơ mướp mà thôi.
Cô đã nhận được hướng dẫn, nụ cười rạng rỡ hẳn ra.
Toàn Cơ gật đầu ngưỡng mộ Ngôn Tiểu Nặc, nhìn thời gian rồi cười: “Tôi phải về rồi, Ngôn Uyển Cừ, cố gắng vào lần thi thiết kế nhé, tôi rất tin vào cô.”
Ngôn Tiểu Nặc giật mình nói không ra lời, “cô Toàn Cơ, côbiết tôi sao?”
Toàn Cơ chỉ cười nhẹ nhàng, cũng không giải thích gì, rồi rời khỏi phòng nghỉ ngơi.
Ngôn Tiểu Nặc cũng muốn rời đi, nhưng Mặc Tây Quyết gọi lại: “Sao vậy, hưởng thụ xong rồi giờ muốn chạy sao?”
“Anh nói linh tinh gì vậy?” Ngôn Tiểu Nặc gần như bị những lời nói của anh nói trúng.
Mặc Tây Quyết đứng dậy, ôm cô vào lòng, những ngón tay dài của anh mân mê lên váy cô, khiến cô cảm thấy buồn. “Tôi không thích con gái vong ơn bội nghĩa.”
“Tôi không thích con trai dùng ơn đe doạ người khác.”
Lời của Ngôn Tiểu Nặc chưa kịp nói xong, Mặc Tây Quyết đã thô bạo hôn lên môi cô. “Này…” Ngôn Tiểu Nặc không nhịn được nói lên, sau đó động tác của Mặc Tây Quyết càng mãnh liệt hơn, cô cảm thấy toàn thân nhức mỏi.
Mặc Tây Quyết nghe thấy tiếng cô kêu dau đớn, lập tức buông cô ra, trong giọng nói của anh còn mang một chút thương hại: “Anh giúp em giảm sưng.”
Mặt của Ngôn Tiểu Nặc lập tức đỏ ửng lên, “Đây là phòng nghỉ ngơi của trường!”
Mặc Tây Quyết ôm cô ngồi xuống, cau lông mày: “Ổ? Lẽ nào em muốn anh giúp em giảm sưng ở sân thể dục?”
“Em không có ý đó!” Ngôn Tiểu Nặc đưa tay lên trán, chỉ cảm thấy đau đầu. “Vậy em có ý gì?” Mặc Tây Quyết hỏi lại, tay anh xoa lên bụng dưới của cô, ánh mắt tinh nghịch, “Em đang có ý mời anh?
Đáng tiếc sức khoẻ em không cho phép.”
Ngôn Tiểu Nặc không biết nói gì, rồi thấy Mặc Tây Quyết lấy ra một tuýp thuốc mỡ, dùng bông tăm nhẹ nhàng lấy một ít rồi bôi lên môi của cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!