Vừa nghĩ đến cảnh bà ngoại ở trong bệnh viện phải chịu sự áp lực vô cớ, khiến cho Ngôn Tiểu Nặc đứng ngồi không yên.
Cô ngồi lên chiếc xe lamborghini mà Mặc Tây Quyết tặng cô, rồi phóng nhanh đến bệnh viện Đệ Nhất.
Bà ngoại thấy cô đến nên rất vui, nhưng Ngôn Tiểu Nặc lại luôn cảm thấy trong nụ cười của bà luôn có một nỗi khổ khó nói.
Dì Lữ nhìn cô với một nụ cười nặng nề.
Xem ra, người cậu của cô thực sự đã gây sức ép cho bà ngoại.
Trong lòng cô không thể kìm nổi cơn tức giận, nhưng nhìn bà ngoại với nụ cười cầu xin cho qua, cô sao có thể bộc phát cơn tức giận ra bên ngoài được. “Bà ngoại.” Ngôn Tiểu Nặc hỏi thăm nhẹ nhàng, “Hôm nay bà thấy thế nào rồi?”
Lâm Nam Âm cười đáp: “Mỗi ngày tốt lên rất nhiều, còn việc học của con thế nào rồi? Không bị chậm lại đó chứ?”
Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu: “Mọi thứ đều tốt, bà ngoại không cần lo lắng cho con.” Cô nói ý với bà, “Bà ngoại à, hôm nay con được vào vòng trong cuộc thi thiết kế rồi, chủ tịch giám khảo có ấn tượng rất tốt với con, bà ngoại cứ yên tâm dưỡng bệnh, mọi việc đã có con rồi.” = Lâm Nam Âm nghe vậy, nụ cười lắng lại vài phần, “Tiểu Nặc, ta biết con có lòng. Bà ngoại cũng không giúp được gì, sau nay con còn đi học, rồi kết hôn sinh con, từng thứ một có cái gì là không cần đến tiền? Bà ngoại già rồi, không có năng lực để lo cho con, vì vậy cũng chỉ có thể dựa vào cậu của con.”
Ngôn Tiểu Nặc biết ngay là cô đến thì bà ngoại sẽ tìm cách thuyết phục cô.
Dựa vào cậu sao? Sau này cậu cô không đến làm phiền cô đã là tốt lắm rồi!
Cô suy nghĩ rồi nói: “Bà ngoại, con sẽ chăm chỉ học tập, kiếm tiền nuôi bà, việc lập gia đình còn sớm, giờ con mới 18 tuổi mà.”
Lập gia đình… Cô nghĩ đến Mặc Tây Quyết, cả đời này liệu cô còn cơ hội lấy chồng nữa không?
Lâm Nam Âm nghe Ngôn Tiểu Nặc an ủi bản thân, rồi nghĩ đến đứa con bất hiếu, trong lòng càng trở nên u sầu hơn, không kìm được thở dài một hơi.
Ngôn Tiểu Nặc nhanh chóng nắm lấy tay bà ngoại, trong giọng nói trang đầy sự lo lắng và quan tâm, “Bà ngoại, bà đừng buồn, bà ngoại như vậy trong lòng con thấy rất bất an.”
Lâm Nam Âm nhanh chóng thu lại nỗi buồn rồi cười: “Được rồi, bà ngoại không giận.”
Ngôn Tiểu Nặc nói chuyện với bà ngoại một hồi, thấy trên mặt bà ngoại lộ rõ sự mệt mỏi, cô lập tức không nói gì nữa, dỗ bà đi ngủ.
Cô thấy bà ngoại cô cho dù ngủ say vẫn hiện lên sự lo lắng, nụ cười trên mặt không thể cười ra được nữa.
Cô lặng lẽ gọi dì Lữ ra ngoài hành lang nói chuyện. “Dì Lữ, có phải hai ngày này cậu lại đến tìm bà ngoại không?” Ngôn Tiểu Nặc hỏi khẽ. “Sáng nay có đến đây.” Lông mày của dì Lữ cũng hiện ra phẫn lộ, “Mới đầu bác gái cũng không đồng ý, nhưng sau đó thì…”
Dì Lữ không thể nói thêm, chỉ nhìn Ngôn Tiểu Nặc và thở dài.
Ngôn Tiểu Nặc cau mày: “Sau đó thế nào?”
“Ông Ngôn nói nếu như không đưa giấy tờ nhà đất ra, thì sau này sẽ cự tuyệt quan hệ với bà, và sẽ không lo cho cháu nữa.” Dì Lữ liên tục lắc đầu, biểu hiện không hài lòng về việc này. “Đâu ra cái lý đó!” Ngôn Tiểu Nặc tức đến nỗi nói không ra lời.
Gia đình nhà cậu hại cô đến nông nỗi này, giờ lại không biết xấu hổ lừa dối bà ngoại, lấy việc của cô ra để uy hiếp bà ngoại, đưa ra điều kiện với bà ngoại.
Cô tức đến nỗi nước mắt sắp trào ra, chỉ cảm thấy tức ghẹn cổ, lên không được mà xuống cũng không xong.
Di Lữ vội vàng an ủi cô: “Tiểu Nặc à, đừng có giận quá mà ảnh hưởng đến sức khoẻ, bác Lâm Nam Âm rất quan tâm đến cháu, cháu không được làm gì hồ đồ đó.” Sau một lúc cô ấy nói tiếp, “Dì nghĩ ông Ngôn chắc cũng lo lắng, giữa hai người có lẽ vẫn còn cơ hội để nói chuyện với nhau.” Ngôn Tiểu Nặc đặt tay vuốt lên lồng ngực, một lúc sau mới nói lên một câu: “Chằng có việc gì ngoài chuyện tiền bạc cả.”
Di Lữ cũng hiểu rõ, nhưng không biết nói gì nữa.
Ngôn Tiểu Nặc lại rất cảm kích đối với dì ấy: “Dì Lữ, cháu sẽ nghĩ cách giải quyết việc này, cũng may là có dì ở đây chăm sóc cho bà cháu.”
Dì Lữ khiêm tốn đáp: “Dì cũng cố gắng làm tròn bổn phận, nói cho cùng vẫn là cháu vất và rồi.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!