Những ngón tay nắm chặt của cô dần dần buông lỏng, và khuôn mặt căng thẳng của cô cũng bình tĩnh lại.
Mặc Tây Quyết khẽ dựa lưng vào ghế, ánh mắt đen của anh khẽ khép lại mỉm cười với cô.
Cách xa một khoảng cách như vậy mà nụ cười của anh dường như mãnh liệt khiến cho tim cô gợn lên một làn sóng không thể nguôi ngoai.
Cứ im lặng nhìn nhau như vậy, dường như quên đi xung quanh còn rất nhiều người, còn có cả ánh đèn flash ở khắp mọi nơi.
Đâu đó phát ra âm thanh tuyệt đẹp của tiếng đàn cổ, Ngôn Tiểu Nặc thu lại ánh mắt và ngước nhìn lên sân khấu.
Tác phẩm do đàn cổ thể hiện là bài hát (Sứ Thanh Hoa) của Châu Kiệt Luân, ánh đèn trên sân khấu biến thành làn khói và mưa của Giang Nam, trên người của người mẫu được phủ lên một chiếc khăn sa mỏng và búi theo phong cách của nhà đường, búi tóc xanh như mây, trong tay cầm một nhánh mận đỏ nở rộ tự tin sải bước theo âm điệu của bài nhạc cổ điển.
Chiếc khăn sa không là gì, nhưng trên chiếc khăn sa mỏng ẩn hiện lên có hình thêu của bông hoa mẫu đơn đang nở rộ, với thân hình mảnh mai bước theo điệu nhạc trông lúc ần lúc hiện, giống như hoa nở vậy.
Trong bầu không khí thanh lịch như vậy, có một cảm giác lãng mạn sâu lắng khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Đã có rất nhiều tràng pháo tay từ dưới sân khấu, ban giám khảo cũng lộ ra nụ cười. “Thật hay cho màn mở đầu.” Toàn Cơ nói nhỏ nhẹ với Mặc Tây Quyết.
Mặc Tây Quyết chỉ nói nhẹ: “Trang phục biểu diễn của diễn viên phòng thiết kế đã lỗi thời rồi.”. “Lại nói đùa rồi.” Toàn Cơ không nói lại được, tiếp tục thưởng thức màn trình diễn.”
Phó Cảnh Dao cũng gật đầu khen gợi, “Uyển Cừ, cô nói xem làm thế nào mà thêu được bông hoa nhẹ nhàng như vậy? Để mà thêu được bông hoa mẫu đơn lên chiếc khăn sa mỏng như vậy thực sự rất khó.”
“Đó là thêu Tô Châu, sử dụng chỉ thêu bằng lụa, một sợi được chia thành ít nhất mười sáu sợi, hơn nữa đó là thêu hai mặt.” Ngôn Tiều Nặc thần sắc đang chăm chú và nói.
Phó Cảnh Dao không nhịn được nói tiếp, “Uyển Cừ, không ngờ cô lại hiểu về thêu thùa nữa.”
Ngôn Tiểu Nặc cười nhẹ: “Chỉ là một chút tài vặt mà thôi.”
“Sao có thể là tài vặt chứ? Có thể nhìn ra đó là thêu Tô Châu đã là một điều rất giỏi rồi.” Phó Cảnh Dao cười và nói. “Cô có thể nhìn ra được độ khó của thêu Tô Châu cũng rất giỏi rồi.” Ngôn Tiểu Nặc khen lại cô ấy. “Thật không dám giấu.” Phó Cảnh Dao thì thầm vào tai Ngôn Tiểu Nặc nói, “Anh trai tôi hiểu về cái này.”
Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên, Phó Cảnh Thâm là một bác sĩ lại hiểu về cái này sao?
Cô khen ngợi một câu: “Anh cô thật là giỏi.”
Phó Cảnh Dao buột miệng nói một câu: “Trước lúc tôi ra nước ngoài anh ấy không biết gì, sau khi tôi trở lại anh ấy đã biết về nó, không biết là ai đã dạy anh.”
“Vậy chắc chắn là người trong làng thời trang rồi.” Trong ánh mắt của Ngôn Tiểu Nặc sáng lên, “Cô có biết đó là ai không?”
Cô cũng muốn đi thăm người đó, được biết, bây giờ ngày càng thêu Tô Châu. người biết về Phó Cảnh Dao nhún vai bất lực, “Tôi có hỏi anh nhưng anh không chịu nói.”
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy có chút đáng tiếc.
Lúc này tác phẩm đầu tiên đã trình diễn xong, tiếp theo là phần chấm điểm căng thẳng.
Điểm cao nhất là 10, loại bỏ điểm cao nhất và trừ đi điểm thất nhất, điểm bình quân cuối cùng là 9.2 điểm.
Thật hiếm khi có một số điểm cao như vậy trong phần mở đầu.
Ánh mắt của Ngôn Tiểu Nặc không thể không nhìn vào người thiết kế của chiếc váy này, cô ấy là một cô gái rất thanh tú, cô ấy rõ ràng hiện lên vẻ mặt rất phấn khích. “Điểm số này quá cao rồi, những người ngồi sau áp lực cũng rất lớn.” Phó Cảnh Dao nhỏ nhẹ thủ thỉ một câu.
Vốn dĩ ban đầu Ngôn Tiều Nặc không có nhiều áp lực, nhưng sau khi nghe cô ấy nói vậy, cô đột nhiên cảm thấy có áp lực rất lớn.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!