“Bác Thẩm, bác có thể nghĩ như vậy con đã an tâm rồi, Mạn Mạn từ nhỏ đã giúp đỡ con rất nhiều việc, con có thể giúp lại được cô ấy đã rất vinh hạnh. Chỉ là bây giờ con hy vọng bác đừng quá đau buồn, chăm sóc sức khỏe mình thật tốt.”
“Bác biết rồi.” Trình Chấn Hồng trầm tư một chút rồi hỏi cô: “Mật Mật con có muốn làm con gái bác không?”
“Con…………” Vẻ mặt Tần Mật Mật khó xử, “Con đã có ba hơn nữa con rất nhớ ông ấy, mặc dù ông ấy không có tiền, nhưng ông ấy là một người ba tốt, con không thể rời xa ông ấy. Thật xin lỗi, con xin phép từ chối đề nghị của bác.”
Ông sửng sốt một chút rồi cười nói: “Bác hiểu. Bác chỉ là hy vọng……Con thỉnh thoảng tới chơi với bác, nhìn thấy con cũng như nhìn thấy Mạn Mạn.”
“Vâng ạ.” Nghe ông nói mà Tần Mật Mật rớt nước mắt.
nhà họ Khương quyết định trước tiên nên rời khỏi Đài Loan. Nếu cuộc hôn nhân này đã bị hủy thì ở lại dây cũng không còn ý nghĩ gì. Về phần hợp tác công việc thì để lại cho quản lý cao cấp đi giải quyết là được. Tất cả mọi người đều hiểu, ở lại chỗ này đối với Khương Thiên Hạo mà nói chỉ là thấy cảnh thương tình mà thôi.
Vì vậy mấy ngày nay mọi người trong nhà đều vội vàng chuẩn bị về nước, ngoại trừ Khương Thiên Hạo………..Anh lại trở về giống ngày xưa, trầm mặc ít ói, chỉ đơn giản chào hỏi bà Cát vài câu rồi im lặng. Phần lớn thời gian anh đều ngồi ngẩn người chỗ chân tường – nơi mà Tần Mật Mật từng muốn leo qua trốn đi nhưng lại ngã xuống trong vòng tay anh.
Khương Thiên Chấn vừa đi ra ngoài về, thấy Khương Thiên Hạo ngồi đó thì lên tiếng chào hỏi nhưng anh lại không để ý. Khương Thiên Chấn hỏi anh: “Hôm nay em ra ngoài phát hiện một chuyện rất quan trọng, anh có biết gì không?”
“……………….”
“Hôm nay em đi hẹn hò…………….”
“Thiên Chấn, cậu đi ra ngoài hẹn hò cũng không liên quan tới anh, đừng làm phiền anh.”
“Thiên Hạo, nghe em nói, bạn gái em làm ở cục quản lý xuất nhập cảnh, em nhờ cô ấy tra giùm thời gian Trình Mạn Mạn ra nước ngoài, nhưng lại phát hiện khoảng thời gian đó chính là lúc cô ấy ở nhà chúng ta.”
Những lời này khiến Khương Thiên Hạo hoàn hồn. Hai mắt anh cuối cùng cũng có tiêu cự, chú ý đến Khương Thiên Chấn. Khương Thiên Chấn thấy anh cũng có chút để ý thì tiếp tục, “Qua điều tra thì Mạn Mạn đúng là đã đi Angeri và đã chết trong tại nạn máy bay đó, nhưng mà trung gian lại không có ghi chép nhập cảnh của cô ấy. Anh có phát hiện điều gì kỳ lạ ở đây không? Nếu là như vậy, khi Trình Mạn Mạn đi nước ngoài thì cô bé ở nhà chúng ta là ai?”
Chẳng lẽ……….Cô ấy không phải là Trình Mạn Mạn? Trực giác của Khương Thiên Hạo bật ra phản ứng.
“Cô ấy khẳng định không phải là Trình Mạn Mạn, hơn nữa cô ấy cũng không có chết, chúng ta nhất định có thể tìm được cô ấy.”
Khương Thiên Hạo phấn chấn tinh thần, nắm hai bả vai Khương Thiên Chấn kích động nói: “Cậu nói đều là thật sao?”
“Đương nhiên là thật, cho tới bây giờ em chỉ nói láo với con gái không có con gái nói láo em.” Khương Thiên Chấn vỗ ngực bảo đảm.
Khương Thiên Hạo đem chuyện này sắp xếp lại suy nghĩ kỹ từ đầu tới đuôi, nói: “Chuyện này quả thật có chút kỳ lạ.”
“Vậy còn chờ gì nữa? Chúng ta đến nhà họ Trình.”
Hai người lên đường đến nhà họ Trình, Trình Chấn Hồng nằm viện mấy ngày nay, Tiểu Lam cả ngày hẹn chị em ở nhà đánh bài.