Lần này, Khương Thiên Hạo thật sự quay đầu lại, dùng ánh mắt sắc bén nhìn Tần Mật Mật.
“Dù sao cũng đã làm người tốt rồi thì làm cho đến cùng đi!” Cô không để ý đến sự không vui trong mắt anh chỉ chắp tay năn nỉ anh: “Tiền taxi ban đêm phải tính thêm phụ thu, rất mắc đó!”
“Cô…….” Khương Thiên Hạo cho là mình nghe lầm: “Coi tôi như tài xế ư?”
“Cũng không hẳn là vậy! Trên thực tế……..” Tần Mật Mật còn nói chưa hết câu đã bị người nào đó một tay xách lên, ném cô vào trong xe thể thao.
Đầu óc cô vốn không tỉnh táo lại còn bị ném như vậy càng không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc.
Khương Thiên Hạo ném Tần Mật Mật vào ghế phụ xong bản thân cũng ngồi lên xe. Anh đến gần tai cô, dùng giọng uy hiếp lạnh lùng nói với cô: “Coi tôi như tài xế chính là cô phải trả giá rất lớn.”
Nói xong Khương Thiên Hạo dùng lực đạp ga, chạy về phía vùng núi, tốc độ xe trong vòng ba giây đã đạt tới 100km/giờ.
May mắn Tần Mật Mật nắm chặt tay vịn, nếu không ở giây thứ hai cô có thể bay ra ngoài mất.
“Anh đang làm gì? Cứu mạng! Cứu mạng!”
Khương Thiên Hạo đối với la hét của cô giả vờ mắt điếc tai ngơ nhưng lại cảm thấy rất thú vị lộ ra nụ cười, hàm răng trắng dưới ánh trăng tỏa sáng, giống như ma quỷ.
Anh……….Anh là ma quỷ……..Anh là ma quỷ đó!
“Cứu mạng! Cầu xin anh dừng lại, tự tôi………tự tôi gọi taxi……cũng được rồi………..”
Giờ phút này trong đầu Tần Mật Mật chỉ còn lại ý nghĩ “phải tiếp tục sống tốt”. Cô chỉ mới 18 tuổi, không nên ra đi sớm như vậy. Huống chi, cô còn có nhiệm vụ trong người-------cô đã lấy của Trình Mạn Mạn hai mươi triệu rồi, phải giả trang thành Trình Mạn Mạn mới được!
“Cứu mạng………..cứu mạng aaaaaaaaa…………..anh…….anh đừng nhanh như vậy nhaaaaa!
Tiếng thét thê lương truyền khắp cả vùng núi, nhưng nơi này rất vắng vẻ, đại khái cũng không ai nghe được cũng sẽ không có ai đến cứu cô.
Nghe tiếng thét chói tai của Tần Mật Mật, Khương Thiên Hạo cảm thấy cực kỳ sảng khoái. Rất lâu không có trêu chọc ai, mà hôm nay tâm tình của anh thật không tốt lại có người tự đến cửa để anh chọc ghẹo. Vì chuyện hôn nhân thương mại khiến anh không vui, giờ phút này cũng đã bay sạch rồi.
Quả trứng ngốc này đúng là quà mà ông trời thảy xuống cho anh.
Khương Thiên Hạo ngày thường ít nói lạnh lùng, cũng quên mất bình thường rất ghét cùng con gái ở chung.
“Tôi cho anh tiền. Tôi cho…….van xin anh……ít nhất…….ít nhất cũng giảm tốc độ…….tôi van xin anh đó!”
Khương Thiên Hạo làm sao có thể nghe lời cầu xin của cô được, anh đang rất vui nha!
“Tôi đã nói rồi…”Khương Thiên Hạo nói với Tần Mật Mật trong tiếng gió vù vù: “Coi tôi như tài xế, là phải trả giá rất đắt.”
“Anh tại sao lại đối với tôi như vậy?” Nắm thật chặt cái vịn cửa phòng việc bị bay ra ngoài, Tần Mật Mật hét to: “Tôi và anh………lại………….không thù không oán…………”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!