Chương 162
Phòng điều trị tích cực
Tình trạng của Tô Kiêm Mặc rất đặc biệt, chuyển thẳng từ phòng cấp cứu sang phòng điều trị tích cực.
Ôn Khanh Mộ cách tấm kính trong phòng điều trị tích cực , nhìn Tô Kiên Mặc bị cảm đủ các loại ống truyền dây dẫn khắp người, máy móc trong phòng hiển thị đủ các loại số liệu, phát ra tiếng kêu không theo tiết tấu.
Châu Lễ Thành đi từ trong ra.
“Nó sao rồi?”
Châu Lễ Thành đẩy gọng kính vàng trên mũi lên.
“Chủ tịch Ôn, chúng ta đến phòng làm việc của tôi nói đi”
Ôn Khanh Mộ gật đầu, cùng Châu Lễ Thành đến phòng làm việc của viện trưởng.
Châu Lễ Thành còn khóa cửa phòng làm việc lại.
“Viện trưởng Châu, có chuyện gì ông nói thẳng đi”
Giờ Tô Lạc Ly còn đang nằm trên giường bệnh chưa tỉnh lại, hiện giờ Tô Kiêm Mặc lại vào phòng điều trị tích cực, Ôn Khanh Mộ lòng như lửa đốt.
“Lần này, sợ là đứa nhỏ này không qua được”
Ôn Khanh Mộ nhíu chặt mày.
“Khoảng thời gian trước nó nói sau khi thay thuốc xong cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, cũng không đến nỗi..”
“Thế nhưng, chủ tịch Ôn, ngài biết vì sao phải thay thuốc không?”
Ôn Khanh Mộ không nói gì.
“Thật ra, lần đầu tiên cậu ấy tới, tôi đã xem qua bệnh án của cậu ấy, lúc đó tôi đã kết luận đứa nhỏ này cùng lắm chỉ sống thêm được hơn một năm, nội tạng của cậu ấy đã bắt đầu suy kiệt rồi, đổi thuốc cho cậu ấy, đó là chuyện không làm không được, nếu không đổi, sợ là cậu ấy đã sớm..”
“Viện trưởng Châu, ông nói một lèo cho xong đi.”
“Thật ra, thuốc đó là thuốc kéo dài mạng sống cho bệnh nhân mắc bệnh tim, sau khi dùng xong sẽ cảm thấy cơ thể khỏe lên nhiều, nhưng thuốc đó chỉ trị được gốc không trị được ngọn, người bị bệnh tim ky nhất là bị xúc động mạnh, lần này sợ là cậu ấy lành ít dữ nhiều”
“Không có cách nào nữa sao? Làm phẫu thuật thì sao?
Nước ngoài có kỹ thuật tiên tiến nào không, có thể lập tức đưa vào!”
Giọng nói của Ôn Khanh Mộ hơi run run.
Nếu Tô Lạc Ly tỉnh lại, biết em trai mình không ổn nữa, vậy không phải là muốn mạng của cô sao?
Tình trạng sức khỏe của cô hiện giờ, không thể chịu được đả kích như vậy!
Châu Lễ Thành lắc đầu.
“Nếu lúc nhỏ cậu ấy chịu phẫu thuật, nói không chừng còn có thể sống tới ba bốn mươi tuổi, nhưng bây gi là cậu ấy sẽ chết trên bàn phẫu thuật, tỷ lệ phẫu thuật thành công không đến mười phần trăm, vì thế, bác sĩ phẫu thuật lúc trước của cậu ấy không làm phẫu thuật cho cậu ấy là đúng”
Đến mười phần trăm cũng không có…
Lúc trước bác sĩ đã nói, Tô Kiêm Mặc không thể sống quá mười bảy tuổi.
“Thật sự là không còn cách nào nữa sao?”
Cậu ấy có thể vượt qua đêm nay, nói không chừng còn có một tia hy vọng, thế nhưng… cho dù là cậu ấy có thể tỉnh lại, sợ là cũng chỉ có thể ở mãi trong bệnh viện, có thể sống bao lâu thì phải xem tạo hóa của cậu ấy”
Hai tay Ôn Khanh Mộ siết thành nắm.
Anh lúc này bất lực vô cùng!
Ông trời tàn nhẫn thế này sao?
Tô Kiêm Mặc là cậu bé ấm áp trong sáng như thế, cậu hiểu chuyện như thế, yên tĩnh như thế, nụ cười trên mặt luôn ấm áp như thế.
Vì sao?
Vì sao ông trời lại đối xử với Tô Lạc Ly tàn nhẫn thế này?
Từ nhỏ tới lớn, cô sống vì em trai của mình, vì em trai của mình, cô có thể chịu mọi khổ sở, chịu mọi tội nghiệt, Vì sao vào khi cô mất đi đứa con trong bụng mình, còn muốn khiến cô mất đi cả em trai của mình chứ?
Ôn Khanh Mộ nghiến chặt răng.
Lúc này, anh phát hiện bản thân mình không làm được: cái gì.
Anh tốn nhiều tâm huyết như thế, để mình ngồi lên vị trí người thường nằm mơ cũng không đạt được, dường như: anh có thể thao túng tất cả.
Nhưng duy chỉ có mạng sống của con người, anh không thể nào thao túng.
“Chủ tịch Ôn, thật ra, còn có một cách..”
Châu Lễ Thành thấy sắc mặt Ôn Khanh Mộ cực kỳ khó khăn, nói chầm chậm.
“Cách gì?” Ôn Khanh Mộ ngẩng mạnh đầu lên: “Chỉ cần có một tia hy vọng, tôi nhất định sẽ cứu nó”
“Có lẽ, máu của ngài có thể cứu cậu ấy”
“Máu của tôi?”
Ôn Khanh Mộ nhíu chặt mày, sau đó lập tức lắc đầu.
“Không được, mẹ tôi từng nói, máu của tôi tuyệt đối không thể chảy ra! Ông biết thân phận của tôi đấy, máu của tôi quý trọng y như mạng sống của mình!”
Trước kia ma cà rồng sống bằng máu của loài người, bọn họ càng hút nhiều máu của loài người, năng lực của bản thân càng thêm mạnh mẽ.
Cũng có nghĩa là lấy máu nuôi máu.
Nhưng ma cà rồng bây giờ rời xa loài người, bọn họ đã không thể chống chọi với loài người, vì thế toàn bộ ẩn cư, điều này cũng có nghĩa là, bọn họ không thể sống nhờ máu của loài người nữa.
Vì thế, bọn họ bất đầu đánh bắt, sống bằng máu của động vật, thế nhưng, máu động vật căn bản không thể so với máu của loài người, điều này cũng khiến năng lực của ma cà rồng ngày càng yếu đi.
Có vài cá thể ma cà rồng sẽ đến kho máu của bệnh viện hoặc trung tâm huyết học để trộm máu, hoặc là tích trữ, đề phòng đến lúc cần dùng.
Thế nhưng, chuyện này cũng không thể so sánh với việc trực tiếp hút máu từ cơ thể người sống, chỉ có dòng máu đang chảy, tươi mới mới là thức ăn tốt nhất cho bọn họ.
Khi ma cà rồng không hút máu người, máu của bọn họ trở nên cực kỳ quý giá.
Có thể nói, máu của ma cà rồng chính là mạng sống của bọn họ.
Máu chảy mất không chỉ khiến năng lượng trong cơ thể họ yếu đi, thậm chí còn sẽ khiến họ mất mạng.
Châu Lễ Thành đẩy gọng kính.
“Nếu muốn cứu cậu ấy, sợ là chỉ có con đường này để đi mà thôi, hơn nữa, nếu dùng máu của ngài để cứu cậu ấy, tôi cũng không thể đảm bảo có thể thành công một trăm phần trăm”
Ôn Khanh Mộ lặng lẽ cúi đầu xuống.
“Cứu thế nào? Nếu dùng máu của tôi để cứu nó?” Giọng nói của Ôn Khanh Mộ trầm thấp đến đáng sợ.
Trong đầu anh toàn là khuôn mặt tráng bệch của Tô Lạc Ly.
Vì Tô Lạc Ly, anh tuyệt đối không thể để Tô Kiêm Mặc chết!
“Trực tiếp tiêm máu của ngài vào tim của cậu ấy, máu của ngài có năng lượng mạnh mẽ, nói không chừng có thể cứu cậu ấy”
Ôn Khanh Mộ không nói gì.
“Chủ tịch Ôn, xem tạo hóa của cậu ấy đi, nói không.
chừng tối nay cậu ấy có thể tỉnh lại”
“Ừ” Ôn Khanh Mộ đứng dậy, đi ra ngoài.
Tâm trạng của anh hiện giờ cực kỳ phức tạp.
Phải biết rằng, vợ của anh lúc này đang nằm trên giường bệnh, em vợ của anh đã nguy hiểm cận kề, mà anh còn là một người bố vừa mất đi đứa con của mình.
Anh vẫn chưa kịp đau buồn, tất cả mọi thứ đã đè nặng lên người anh.
Mỗi bước đi của Ôn Khanh Mộ đều tràn đầy cảm giác bất lực.
Đôi mắt màu lam, lần đầu tiên nhuộm lên sự đau thương vô bờ.
Cửa phòng bệnh VỊP “Tôi nghe nói Tô Lạc Ly nhập viện rồi, có chuyện gì thế?”
Dạ Bân đi tới.
Anh gọi mấy cuộc điện thoại mà Ôn Khanh Mộ không nghe máy, chỉ đành gọi cho Doãn Cẩn, là Doãn Cẩn nói cho anh chuyện Tô Lạc Ly nhập viện.
“Sảy thai…”
Ôn Khanh Mộ đứng ngoài hành lang, nhìn cửa sổ.
“Sảy thai?”
Nghe được tin tức này, Dạ Bân cũng cực kỳ chấn động.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!